Chương 58 - Trao đổi ma quỷ (12)

2.8K 347 5
                                    

"Ào ào." Một cơn mưa lớn không có dấu hiệu rơi xuống.

Sức mạnh của mưa rất lớn, sức mạnh của gió càng đáng kinh ngạc hơn.

Gió thổi, cửa ra vào và cửa sổ phát ra một tiếng nổ lớn như vỡ, ngay cả những cành cây có kích thước cánh tay của một người đàn ông cũng giống như một bông hoa bị chà đạp, lắc lư trái phải, những cành cây mỏng hơn một chút trực tiếp dưới sự đả kích kép của gió và mưa rơi thành hai cánh.

Càng kỳ quái hơn chính là, rõ ràng là mùa hè lớn, lại lạnh đến thấu xương.

Chu Minh nằm trên giường của mình, đối diện với vị trí cửa ra vào và cửa sổ phòng ngủ.

Biểu tình của hắn không có gì thay đổi, thậm chí còn nói có chút tê dại, hai mắt coi như lạnh lùng.

Tiếng huýt sáo của gió bên ngoài rất lớn đến không thể bỏ qua, đặc biệt là khi cửa ra vào và cửa sổ bị lặp đi lặp lại bởi tiếng kêu, làm người nghe tới phiền nhiễu.

Kể từ khi trường đóng cửa, học sinh đã được lệnh ở lại trong ký túc xá, này vừa vặn là ngày hôm sau.

Chu Minh nhìn chằm chằm về phía ngưỡng cửa sổ, không chớp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay phải không ngừng vuốt ve ngón cái tay trái của mình, thoạt nhìn có chút ngưng trọng.

Cũng không biết hắn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ có phải nhìn chằm chằm ra một đóa hoa hay không, hắn thu hồi ánh mắt, đem ánh mắt rơi xuống trên người Tiếu Trần ở một bên.

Tiếu Trần ngồi trên ghế xuất thần, giống như một con rối đứt dây, một tác phẩm nghệ thuật dễ vỡ, mang lại cho người ta một cảm giác không nói nên lời.

Khóe miệng Chu Minh hơi nhếch lên, có chút biến ảo khó lường, hai tay ôm nhau trước ngực, còn chưa đợi Chu Minh mở miệng, Tiếu Trần ngược lại có chút dự cảm xoay người, sắc mặt ngưng trọng đối diện với ánh mắt thăm dò của Chu Minh.

Không khí giống như có chút đọng lại, hai người nhìn nhau suốt ba giây.

Cuối cùng, Tiếu Trần phá vỡ sự im lặng.

Cậu thu hồi ánh mắt, tóc mái nửa che mắt cậu, hôm nay cậu khó có được không đeo mắt kính, mà là lựa chọn ẩn hình. Tiếu Trần dừng một chút, mở môi, "Lần trước cậu hỏi tôi câu hỏi, câuh có biết đáp án không?"

----- "Cậu có biết bản chất của thế giới là gì không?".

------" Tôi không biết. "

------" Tôi cũng không biết. "

Vẻ mặt Chu Minh khẽ nhếch lên, môi giật giật, dùng tay chống đỡ huyệt thái dương của mình, gân xanh trên cổ đều trực tiếp nổi lên, giống như hắn bắt được một sợi dây, sợi dây lại đột nhiên đứt gãy.

Hắn có quên gì không?

"Tôi không nhớ những gì tôi đã hỏi cậu!" Chu Minh dừng một chút, trả lời sự thật.

Tiếu Trần mày nhăn lại, nghe vậy, giống như muốn nói cái gì đó.

"Suỵt, đừng nói chuyện." Giọng nói của một nam nhân xuất hiện trực tiếp trong đầu cậu.

Tiếu Trần chấn động, cả người giật mình.

Thanh âm này...

Cậu không thể nghe nhầm.

Là Tô Diêm.

Tiếu Trần thành công bởi vì câu nói này, dừng lại tất cả hành động của mình.

Thanh âm giống nam nhân cũng không giống như Tiếu Trần nghĩ biến mất liền biến mất, giống như ảo thính vậy.

- Đừng sợ, chờ một chút, anh sẽ tới tìm em! Thanh âm của nam nhân mang theo tính mê hoặc nói không nên lời, mấy câu ngắn ngủi khiến nội tâm tràn ngập nghi hoặc bất an bình tĩnh lại, ngay cả sự lo lắng vẫn nổi lên trong lòng cũng biến mất vô tung vô ảnh.

Nam nhân phát ra nụ cười khẽ, mang theo sủng nịch không rõ ràng, "Chờ anh."

Ừm, chờ anh.

[Xuyên Nhanh] Cùng Boss Mạnh Nhất Yêu Đương - Tiểu Bạch Liên Nhất Bách QuânWhere stories live. Discover now