Chương 28

3.6K 266 50
                                    

Thứ sáu, Lục Hách Dương biết được từ tin nhắn do Tiểu Phong gửi đến rằng lần này Số 17 không nghỉ thi đấu để dưỡng bệnh, hơn nữa lại được sắp xếp chơi một trận giải trí không lấy tiền.

Tiểu Phong hỏi Lục Hách Dương: Thương tích của Số 17 thế nào rồi, anh có biết không?

Lục Hách Dương trả lời nó: Không rõ lắm.

Anh thật sự không rõ thật, kể từ tiết học bơi hôm thứ ba, Lục Hách Dương có thể cảm nhận rõ ràng rằng Hứa Tắc đang tránh mặt anh. Bọn họ tình cờ gặp nhau hai lần trong khuôn viên trường, Hứa Tắc vừa nhìn thấy anh từ xa đã đổi hướng khác.

Còn có một lần sau giờ học, trên đường đến bãi đậu xe, Hứa Tắc đang dắt chiếc xe đạp ra khỏi nhà để xe, Hạ Uý chào cậu, Hứa Tắc chỉ ừm một tiếng rồi vội vàng nói "Tôi đi trước đây", vẫn luôn cúi đầu không nhìn Lục Hách Dương.

Lúc đó Hạ Uý nhìn bóng lưng của Hứa Tắc, cảm thấy kỳ lạ hỏi Lục Hách Dương: "Cậu làm gì Hứa Tắc à?"

Ăn tối xong, Lục Hách Dương và Cố Quân Trì đến phía Tây thành phố trước, đợi ở trong xe khoảng hơn mười phút thì Hạ Uý dẫn theo một alpha khác đến.

"Hạ Dư, anh họ tôi." Hạ Uý đóng cửa xe và giới thiệu, "Một tên phú nhị đại bất tài vô dụng."

"?" Hạ Dư hỏi, "Em đang tự nói mình đấy à?"

Hạ Uý cười hi hi, khoác vai anh cùng nhau bước vào tòa nhà.

Lúc bốn người đến thì vừa đúng lúc trận đấu giải trí giữa giờ diễn ra, Số 17 vẫn thi đấu bình tĩnh như mọi lần, không thể nhìn thấy trên người cậu bất kỳ dấu hiệu hồi phục sau chấn thương nào, việc che giấu cơn đau có lẽ là một trong những điều cậu làm tốt nhất.

Lần này Số 17 không nhìn về phía khán đài mà cả quá trình chỉ tập trung vào lồng bát giác. Hạng cân của đối thủ vẫn cao hơn cậu, tối nay Số 17 hoàn toàn không có ý định khuấy động cảm xúc của khán giả, cậu ra đòn rất nhanh, vừa ổn định vừa tàn nhẫn, kết thúc ván đấu chỉ sau 45 giây.

Sau khi xem thêm ba trận đấu liên tiếp và so sánh với những võ sĩ khác, Hạ Uý hỏi: "Anh thấy thế nào?"

"Có thể, sau khi trải qua huấn luyện chính quy nhất định sẽ tăng thêm vài bậc, ở đây cậu ấy là thích hợp nhất." Hạ Dư nói, "Những kẻ khác có khuynh hướng tàn bạo cao, thứ cần có khi đánh chuyên nghiệp chính là dã tâm chứ không phải sát tâm, cái anh mở là câu lạc bộ chính quy, dựa theo phong cách chơi của bọn họ, chưa đánh được hai trận đã bị cấm phát sóng rồi."

"Vậy nói chuyện với Số 17 thử xem." Hạ Uý quay lại hỏi Lục Hách Dương, "Cậu có số điện thoại của cậu ấy không?"

"Tôi đến hậu trường tìm cậu ấy." Lục Hách Dương đứng dậy, đi về lối đi của hàng ghế khán giả.

Tiểu Phong lại đang dựa vào cửa ăn hạt dưa, nhìn thấy Lục Hách Dương đi tới, nó lập tức đứng thẳng người: "Số 17 không có ở hậu trường."

"Cậu ấy đi rồi à?"

"Không, đang đi bưng đồ uống." Tiểu Phong nói, "Trận giải trí tối nay không được trả tiền cho nên đi kiếm chút tiền boa, mặc dù ít nhưng cũng đủ tiền ăn bữa tối."

[ĐAM MỸ/HOÀN] Lời muốn nói, trói chẳng đặngWhere stories live. Discover now