Chương 57

3.2K 210 22
                                    

Chiếc xe phóng vút đi bằng một cú đạp ga. Hứa Tắc trao đổi ánh mắt với alpha bên cạnh, nhận ra người mà Đường Phi Dịch thật sự muốn bắt không phải là mình.

Alpha lôi beta trên mặt đất dậy, thấp giọng nói: "Chúng tôi sẽ xử lý."

Dưới ánh đèn đường tối mờ bên ngoài tòa nhà, Hứa Tắc nhìn thấy alpha đang đeo tai nghe có dây xoắn. Hứa Tắc không nói gì cũng không hỏi, cậu gật đầu, dựng thẳng cặp sách lên vai rồi lại bước lên lầu.

Sau khi trở lại phòng, Hứa Tắc đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, vẫn yên tĩnh như thường lệ. Hứa Tắc kéo rèm cửa, lấy điện thoại di động từ trong cặp sách ra gọi điện thoại cho viện điều dưỡng.

"Y tá Lý, con là Hứa Tắc. Làm phiền cô một chút, bà ngoại con đã ăn tối chưa?"

"Ừm, vừa ăn xong, bây giờ đang ăn trái cây, có chuyện gì sao?"

"Không có gì, làm phiền cô rồi."

Hứa Tắc ngồi xuống bàn học, nhấp vào giao diện điện thoại rồi nhìn chằm chằm vào tin nhắn của Lục Hách Dương. Cậu nghĩ đến lúc Đường Phi Dịch đến tiệm sửa xe tìm cậu vào kỳ nghỉ hè, sau khi rời đi không lâu, Lục Hách Dương đã gọi cho cậu, nói với cậu rằng 'Đừng lo lắng'. Lại nghĩ đến mỗi lần đến viện điều dưỡng, vệ sĩ của bệnh nhân ở phòng bên cạnh luôn ngồi bên ngoài phòng bệnh của bà ngoại.

Cho nên không phải là trùng hợp, Lục Hách Dương nói 'Đừng lo lắng' cũng không chỉ là lời an ủi. Hứa Tắc có thể đoán được lý do tại sao Lục Hách Dương che giấu nguyên nhân của chuyện này, nếu như nói rõ ràng ngay từ ban đầu thì mình nhất định sẽ từ chối.

Màn hình tối đi, Hứa Tắc lại bật lại. Sau khi liên tục nhìn như vậy trong vài giây, giao diện đột nhiên thay đổi, đồng thời tiếng chuông vang lên, Hứa Tắc bị giật mình run lên một cái, lập tức bắt máy.

"Hứa Tắc."

Đã lâu không nghe thấy giọng nói của Lục Hách Dương nên trong chốc lát cảm thấy có hơi xa lạ, Hứa Tắc mở miệng, dường như có rất nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng chỉ "ừm" một tiếng.

"Có bị thương không?" Lục Hách Dương hỏi.

"Không có." Hứa Tắc nói, "Hẳn là người của Đường Phi Dịch."

"Ừm, bọn họ đã đi điều tra rồi, em ở nhà đi, đừng tự mình đi tìm gã."

"Người bị bắt cóc sẽ ra sao?"

Hứa Tắc hiểu tác phong làm việc của Đường Phi Dịch, cũng biết câu hỏi của mình là dư thừa. Cậu đã thấy nhiều vệ sĩ và tay chân trong câu lạc bộ, chủ thuê sẽ không bao giờ cảm thấy áy náy vì cấp dưới của mình bị thương, chỉ là quan hệ một người đưa tiền một người bán mạng mà thôi. Nhưng Hứa Tắc không phải là chủ thuê, cậu thực chất cũng là một trong những người bán mạng để kiếm tiền nhưng hiện tại chỉ là một đối tượng nhận được dịch vụ bảo vệ mà không phải trả bất kỳ một khoản nào.

"Sẽ không sao hết, mục tiêu không phải là anh ta nên em đừng lo, chờ tin tức của anh." Không đợi Hứa Tắc trả lời, Lục Hách Dương tiếp tục nói: "Anh sắp phải lên lớp rồi nên cúp máy trước đây, em nghỉ ngơi sớm đi."

[ĐAM MỸ/HOÀN] Lời muốn nói, trói chẳng đặngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ