Chương 15: Khởi đầu.

528 95 0
                                    

Bất luận bằng cách nào, ngày mai phải mang đủ mười người đưa vào nhà lớn, lời của bà Huyện Đình tức là lệnh, y như lời phải đúng hạn cho bà. Riêng Đoan, những tưởng sẽ không lọt vào danh sách, bởi hai chân nàng vẫn còn đau lắm, nội trong một ngày thì làm sao có thể lành lặn hẳn đâu. 

Ấy mà kỳ diệu lắm, ngủ một đêm, vết loét dưới lòng bàn chân đã khô mài gần hết. Vả lại... kể từ đêm hôm ấy, nàng cũng không nhìn thấy bóng đen nọ được nữa, kể cả có cố tình tỉnh dậy lúc nửa đêm cũng không hề nhìn thấy bất cứ thứ gì tâm linh kì quái nào.

Đoan nàng chính là đang hoài nghi bóng đen dưới đêm mưa hôm nọ đơn giản chỉ là cơn ảo giác trong lúc nàng hoảng loạn mà thôi. Mặc kệ là ảo giác hay sự thật nàng vẫn muốn tìm đến bà đồng Đa một lần, nàng muốn xả nghiệp báo, giúp họ siêu thoát.

"Mèn ơi!"

Mạch suy nghĩ tự dưng đứt đoạn bởi giọng nói của ai đó, Đoan quên mất mình đang cùng các cô gái còn lại đang được phổ cập quy định tại nhà lớn. Làm phận con ở trong nhà lớn khác với nhân công tại hiệu kim hoàng, từ miếng ăn giấc ngủ đến lời ăn tiếng nói, các nàng đều tìm hiểu từ trước đó nên hiện tại cũng không có gì gọi là quá bất ngờ.

Đoan ngước lên tầm mắt, cái giọng chua lè chua lét này cũng may nàng vẫn chưa quên. Nhìn cái nhếch môi khinh thường của Nết, Đoan chọn lơ đi mà nhìn sang nơi khác.

Nết đâu chịu bỏ qua, nó đi quanh Đoan một vòng, cố tình dòm ngó từ đầu đến gót chân rồi mới to tiếng, nó là muốn mọi người chú ý: "Mèn ơi... cô hai Đoan đây sao? Làm ở hiệu kim hoàng coi bộ không sung sướng gì nên mới xin về đây, có phải không cô hai?"

Đoan thẳng thắn nhìn vào Nết, sau hồi lâu nàng nhẹ kéo môi làm ra nụ cười nhạt rồi lắc đầu: "Đã là phận làm công, thì có việc nào là sung sướng hay khổ cực hết đâu em?"

Giọng nói nàng vẫn như xưa ung dung điềm tĩnh, tựa đang dạy một đứa trẻ mới lớn bước vào đời. Nết nghe mà trong bụng giận lắm nhưng không biết đáp trả như thế nào cho hay. Coi như là xong chuyện, nết phất tay ra dấu cho các cô trưởng  bước đến bắt người.

Các cô trưởng ở đây tức là những người coi quản từng cấp độ công việc tại nhà lớn. Chẳng hạn như một nhóm quét tước sân vườn, nhóm phụ trách bếp núc, nhóm lau dọn, nhóm giặt giũ.

Ngoài mười người đến từ hiệu kim hoàng như Đoan ra thì còn thêm hai mươi mấy cô gái trẻ khác. Đoan bỗng  có chút thương xót các em, nếu không vì nhà quá nghèo thì cũng là vật cấn nợ của ba má, chứ nào ai muốn làm thân con ở, bị người khác chà đạp khinh thường như này đâu.

Nhóm người thoáng chút đã được các cô trưởng dắt đi gần hết đa số là người mới, bởi các em ngây thơ như tờ giấy trắng,  dễ sai, dễ bảo, dễ dạy.

Đoan đứng chờ cả buổi, vậy mà chẳng có lấy một ai chọn nàng. Nàng xinh đẹp, thông minh, nhanh nhẹn nhưng chính cái sự thông minh xinh đẹp đấy mới là lí do. Chuyện mợ hai Mỹ Hạnh thù ghét Đoan, ở đây không ai là không biết, thế thì dại dột gì mà chuốc họa vào thân kia chứ.

Nhìn tình cảnh trước mắt, xem ra chẳng ai lựa chọn Đoan, vậy nên Nết tùy tiền sắp Đoan vào nhóm giặt giũ. Trong nhà lớn, nhóm giặt giũ là một trong những nhóm cực thân nhất, dĩ nhiên đó cũng là ý định của nó.

[BHTT]  Cô BaWhere stories live. Discover now