Chương 50: Tâm loạn.

566 101 9
                                    

Tấm màn mỏng hết khép rồi lại mở, lập đi lập lại tận ba, bốn lần. Bên ngoài yên tịnh là thế, bên trong như muốn nổi lên một trận sóng lớn.

Khẽ chớp mắt, đôi mắt đỏ thẫm chợt sáng lên, lại rất nhanh trầm xuống. Ngạ Quỷ thu mắt, phía sau tấm màn cửa, giọng nàng hôm nay đặt biệt nhỏ: "Em làm cái gì mà để người ta tới nhà ăn vạ dạ? Bạn nhỏ đó ngồi vậy cũng gần một tiếng đông hồ rồi á."

Bà đồng Đa xem thường liếc sang Ngạ Quỷ: "Người ta tìm bà chị đó!"

Ngạ Quỷ mới không tin, nàng vì bọn họ mà mạo hiểm hiến kế, không kéo nhau mang lễ vật tới đây để tạ ơn nàng thì thôi chứ, đằng này bạn nhỏ Diệu Thanh kia khắp thân đều là sát khí, ngẫm đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không đúng. Chắc chắn không phải do nàng đâu.

"Bà Ngạ Quỷ! Con muốn nói chuyện với bà!"

Bên trong tấm màn khẽ động.

Cùng Ngạ Quỷ bốn mắt nhìn nhau, bà đồng Đa cũng không có phản ứng nào nổi bật, chỉ thuận miệng cảnh cáo: "Chị nếu dám gây họa thì đừng trách em."

Bị trách, Ngạ Quỷ ôm một bụng tức giận bay ra ngoài, thế nào mà chưa kịp hỏi tội, đã bị Diệu Thanh kéo vào bàn trà. Khí thế của Diệu Thanh rất lớn, khiến Ngạ Quỷ tự dưng cảm thấy chột dạ, nhưng mà tại sao nàng phải chột dạ trước quỷ hồn nhỏ bé này chứ? Nực cười!

Ngạ Quỷ ưỡn ngực hất cao hàm, hỏi: "Tìm gì? Nói gì? Lần trước ta biểu gọi ta là gì mi quên rồi sao?"

Bất mãn lườm Ngạ Quỷ một cái, Diệu Thanh nâng hai tay chống cằm, cúi mặt xuống bàn, rầu rĩ thở dài: "Con bị em Đoan giận rồi, tất cả là tại nghi thức quái đản của bà đó!"

Ngạ Quỷ nghe xong thì kích động, nàng đẩy đẩy bả vai Diệu Thanh, mặt mày hớn hở: "Cái đó đó... ấy rồi hả?"

Cái gì mà "Cái đó, ấy ấy." Hễ nhắc tới là bực mình. Diệu Thanh không vui, nàng lắc đầu tặc lưỡi: "Không... ý con là hôn thôi."

Càng nói càng bực, Diệu Thanh dựng thẳng người, bụng dạ tức đến không kìm được, nhắm vào tấm màn cửa mà bay tới: "Con đi hỏi bà đồng Đa."

Ngạ Quỷ hành động vô cùng nhanh, kéo Diệu Thanh từ cửa buồng trở về. Chuyện đâu còn có đó, bày sẵn cho con đường sáng, lại không biết thụ hưởng, trở ngược muốn đi tố cáo người ta. Đứa quỷ nhỏ này tại sao có thể xảo quyệt giống như nàng quá vậy? Đồ không biết đạo lý làm người!

Ngạ Quỷ tung lụa đỏ, bắt trói Diệu Thanh bay lên xà ngang cùng nàng. Có điều lụa đỏ chưa chi đã bị Diệu Thanh phá nát, còn to gan cùng nàng giằng co ở trên đấy.

"À... con biết bà sợ ai rồi." Diệu Thanh nhếch môi, cánh tay thuận thế tấn công Ngạ Quỷ, một đòn của nàng liền bị Ngạ Quỷ bắt được, đợi Ngạ Quỷ sơ hở, khủy tay nàng húc thẳng vào hông.

Ngạ Quỷ ăn đau, từ miệng thốt ra một câu gì đó rất khó nghe, có lẽ là chửi thề.

Diệu Thanh hừ giọng, nàng hất mái tóc dài bay bay, nhìn Ngạ Quỷ bằng ánh mắt đầy kiêu hãnh. Tuy nhiên đắc ý không được bền lâu, cổ tay trắng nõn của nàng đã nằm trên miệng Ngạ Quỷ, không sai, Ngạ Quỷ dám cắn nàng!

[BHTT]  Cô BaWhere stories live. Discover now