Chương 64: Đồng minh.

459 92 8
                                    

Vén nhẹ màn che, bất quá cũng nhanh chóng khép trở lại.

Bà đồng Đa liếc mắt sang Ngạ Quỷ, thở dài một hơi: "Chị lại gây thêm nghiệp chi nữa rồi? Đứa quỷ nhỏ đó lại tới tìm chị kìa."

Ngạ Quỷ tặc lưỡi, nàng khổ sở nhún vai: "Em nói coi, chị lúc nào cũng quanh quẩn trong cái nhà này... thì còn gây cái khỉ gì được chứ?"

Bà đồng Đa không có quan tâm, chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đấy bỏ đi một mạch.

Bị vu oan, giận quá, Ngạ Quỷ bay thẳng một đường tới chỗ Diệu Thanh. Còn chưa kịp nổi giận, Diệu Thanh đã đặt lên bàn một bát chè khoai mì thật to, còn nhe răng cười với nàng.

Ngạ Quỷ nhướng mày: "Cái gì đây?" Nàng ngồi vào bàn, bắt lấy chiếc muỗng nhôm từ tay Diệu Thanh, chậm rãi ăn vào vài viên chè ấm. Tạm, cũng không ngon bằng Thùy Sương nhà nàng nấu đâu.

"Lấy ở đâu đây?" Ngạ Quỷ chỉ xuống bát chè bên dưới, ung dung dùng thêm vài viên nữa.

Diệu Thanh cười hì hì: "Con giật của bọn cô hồn ở chợ."

"Phụt!"

Ngạ Quỷ ho sảng. Nàng nhe nanh, phẫn nộ cốc lên đầu Diệu Thanh một cái: "Cái đứa quỷ nhỏ này! Dám giật thứ đồ bậy bạ cúng cô hồn này cho bà đây ăn hả?!"

Diệu Thanh cắn răng ôm đầu, kìm xuống tức giận, nàng đáp: "Nhưng bọn nó chưa động tới đâu, còn mới lắm đó bà à."

Ngạ Quỷ chán ghét, nàng quăng bát chè đấy ra xa, ngay lập tức bát chè cũng bị lửa âm thiêu rụi.

Chết, thì cũng đã là ma rồi, còn phân biệt đồ ăn với bọn cô hồn làm cái chi chứ?

Diệu Thanh trộm bĩu môi, bất quá nàng lại vui vẻ trở lại: "Bà Ngạ Quỷ ăn chè của con rồi, nên bà giúp con chuyện này nghen bà."

Ngạ Quỷ nhếch môi, mỉa mai cười. Biết ngay mỗi lần đứa quỷ nhỏ này tìm tới, y như rằng chẳng có chuyện chi tốt lành. Nàng tặc lưỡi: "Giúp cái chi?"

Trông Diệu Thanh có chút lạ, cứ lén la lén lút ngó chừng cửa buồng, cứ sợ kẻ khác sẽ nghe thấy vậy. Còn cẩn thận nói thật nhỏ vào tai, cầu xin Ngạ Quỷ đừng cho bà đồng Đa biết chuyện.

Ngạ Quỷ chỉ mới nghe xong, nhất thời không nhịn nổi mà thốt lên một câu: "Để triệt để tiêu trừ Ngạ Quỷ không phải là chuyện dễ dàng như mi nói đâu!"

Tặc lưỡi, Ngạ Quỷ khó khăn lên tiếng: "Trừ phi mi cố mà giữ nó cho thiệt kỹ đến giờ linh, chừng đấy trời sát phạt... nó tan biến thì kiếp sau mi cũng không còn."

Ngạ Quỷ trầm ngâm: "Mạng đổi mạng."

Diệu Thanh dứt khoát gật đầu, nàng vẫn cương quyết lắm: "Có người nuôi nó ở trong nhà, nếu con tìm ra kẻ nuôi quỷ, thì liệu có giải quyết nó triệt để được không hả bà?"

"Nếu quỷ được thầy tà nuôi thì khác." Ngạ Quỷ nghĩ ngợi một lúc, nàng cho hay: "Tìm tà tượng của nó rồi phá vỡ. Trong khi phách linh hỗn loạn, không chốn dung thân, dụ nó tới nơi âm khí thịnh, trời đánh một phát, nó bay hồn."

Cũng không để cho Diệu Thanh mơ mộng quá lâu, Ngạ Quỷ liền nói thêm một câu, dập tắt luôn tia hi vọng nhỏ bé ấy: "Nhưng mà khi phách linh của nó hỗn loạn, có lẽ mi chưa kịp ngáp nữa... thì đã bị nó ăn mất rồi."

[BHTT]  Cô BaWhere stories live. Discover now