Chương 18

165 20 5
                                    

Edit: Doll

Ninh Sơ nắm chặt nắm tay hít sâu một hơi, sợ mình không cẩn thận liền nhịn không được đánh anh một quyền.

Túi nilon bị anh nắm chặt phát ra tiếng vang, Yến Hoài cúi đầu nhìn thấy tên hiệu thuốc trên túi, lông mày giật giật: "Em mua gì vậy? "

Ninh Sơ thầm nghĩ có quan hệ gì với anh, không trả lời anh, ngược lại lui về phía sau một bước: "Anh muốn ở dưới tầng bao lâu? "

 Sắc mặt người đàn ông trước mắt ngưng trụ nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt, ánh mắt u ám, giống như là muốn dùng ánh mắt đóng đinh cậu tại chỗ , khiến trong lòng cậu sợ hãi.

Cậu rất sợ Yến Hoài đột nhiên có cái gân nào đó không đúng, sau đó trực tiếp động tay, hồi trung học dựa vào khí lực toàn thân của cậu cũng không phải là đối thủ của người này, chứ đừng nói đến hiện tại.

Cậu cẩn thận lùi lại một bước nhỏ.

Yến Hoài nhìn động tác cẩn thận bảo trì khoảng cách của cậu, hai mắt hơi nheo lại, đầu lưỡi chống lên hàm trên, khí chất càng thêm lạnh lùng.

Nguyên nhân anh tạo cho người khác ấn tượng bất cận nhân tình, trên thực tế ngoại trừ thủ đoạn tàn nhẫn, còn có một chút ảnh hưởng đến từ bộ dạng bên ngoài.

Khi mí mắt anh cong lên, nhìn không vô tội chút nào, ngược lại có một loại ý tứ không kiên nhẫn làm cho người khác đứng ngồi không yên, độ cong kiêu căng ở khóe môi cũng thỉnh thoảng làm cho người ta phán đoán rằng anh "bạc tình bạc nghĩa".

Người như vậy, người khác sợ hãi anh lại đồng thời khiến những kẻ đó sẽ ảo tưởng rằng tình cảm cùng kiên nhẫn của anh đều đổ vào trên người mình, loại cảm giác này có thể làm cho con người ta trầm mê đến mức nào.

Nhưng Ninh Sơ không muốn.

Cậu cúi đầu không nhìn mặt Yến Hoài, thấp giọng nói: "An ninh ở đây bình thường, tốt nhất anh đừng ở lâu. "

Ánh mắt của cậu dừng trên nền gạch  hai bên, nhìn đôi giày da được  gia công tỉ mỉ kia chậm rãi di chuyển vào tầm mắt, trong lòng phiền não, nhíu mày lại dời về phía sau một chút.

Yến Hoài đứng lại tại chỗ , ánh mắt không dời khỏi người anh, chậm rãi nói: "Viết trên giấy chứng nhận bất động sản là tên tôi, tôi muốn ở bao lâu thì ở bao lâu. "

Chậc chậc!

Ninh Sơ ngửa mặt trừng anh.

Nếu ánh mắt có thể giết người, tổng giám đốc Yến đã bị cậu cắt không biết bao nhiêu đao.

"Vậy anh cứ ở đến chín mươi tuổi đi! Không tiễn! "

Ninh Sơ bĩu môi lướt qua anh đi mở cửa, Yến Hoài trả lời một câu 'Cảm ơn em chúc phúc', sau đó bất chợt đưa tay kéo cậu, cậu giơ tay lên đỡ, vừa mới lơ đãng một chút túi nilon đựng bình xịt bị đối phương làm rơi xuống đất.

Bình sắt nhỏ rơi xuống đất, phát ra tiếng phanh thanh thúy.

 Eo đau, động tác khom lưng của cậu chậm một giây, cái bình bị Yến Hoài nhặt lên trước.

[ Edit ] Bệnh hay quênWhere stories live. Discover now