Chap 14: Sự Thật

9.3K 789 60
                                    

Lờ mờ mở to đôi mắt, cậu nhìn không gian lạ lẫm xung quanh mình. Đây không phải là phòng ngủ của cậu cũng không phải là phòng của Seokjin hay Taehyung, hoàn toàn xa lạ.

Nhớ lại kí ức trước lúc ngất đi, tim bỗng đau nhói đến mức không thở được.

Vì cái gì? Là chuyện gì?

Ánh mắt lạnh lùng đó, cả hành động giao cậu cho những tên áo đen nữa.

"Đổi lấy cậu ta"

Câu nói tuyệt tình ấy vang vọng trong đầu, Seokjin, trước giờ trong mắt cậu là một Seokjin luôn ôn nhu bình tĩnh thì ra cũng có lúc như vậy.

Ôm chặt đầu cuộn tròn người lại trên mặt đất lạnh lẽo. Nơi này có lẽ là nhà kho đi? Hay thật, từ một người luôn được yêu thương cưng chiều không ngờ cũng có lúc bị đạp xuống không thương tiếc đến thế.

Chế giễu bản thân sao quá đáng thương, không biết lúc nào lại một lần nữa khóc lên. Chỉ vừa mới nhận thức được tình cảm của bản thân thôi, chỉ trong chớp nhoáng tất cả lại như một giấc mơ, khoảng thời gian hạnh phúc như một hồi ảo giác nhưng tại sao tâm lại đau quá...

Thật sự rất đau.

Cạch.

Cánh cửa nhà kho bật mở, ánh sáng từ bên ngoài theo khe cửa len vào kéo thành một vệt sáng dài chiếu vào thân hình nhỏ đang nằm yếu ớt trong phòng.

"Kéo thằng nhóc dậy dẫn ra ngoài"

Một tên trong đám người ra lệnh, có lẽ cũng là người có quyền hành cao nhất.

"Vâng"

Mấy tên áo đen nhanh chóng tiến vào phòng thô bạo túm lấy cánh tay cậu kéo đi. Jungkook cũng chỉ biết im lặng để mặc cho đám người đó làm gì thì làm, sức lực bây giờ của cậu bây giờ chỉ sợ đứng còn không vững.

Oạch

Thân hình đổ xuống nền gạch sang trọng. Ánh sáng trước mặt bị che khuất. Hé mở mắt nhìn người đàn ông đang ngồi kiêu ngạo trên ghế da độ tuổi khoảng trung niên, khuôn mặt đang biểu lộ một cảm xúc thích thú.

"Không ngờ V cũng rất biết chọn người, lần này còn tốt hơn lần trước"

Hắn cúi người xuống nắm lấy cằm cậu để nhìn thẳng vào mắt đối phương.

"Thật đáng thương, bị chính người mình tin tưởng phản bội, chắc ngươi đau khổ lắm"

Vừa nói bàn tay hắn không yên phận mà mò vào trong áo làm chuyện không đứng đắn nhưng cậu nhanh chóng hất bàn tay dơ bẩn đó ra khỏi người mình nắm chặt lấy cổ áo bảo vệ bản thân.

"Hừ, chắc ngươi vẫn chưa biết tình cảnh của mình hiện giờ"

Hắn hừ lạnh ngồi lại vào ghế nhìn cậu đang chật vật dưới chân mình rồi nói tiếp.

"Hình như cậu cũng đã thấy Park Jung Young rồi đúng không?"

Jung Young?

"Là tên nhóc cậu thấy hôm qua"

Thân hình bỗng bất giác run lên, cậu vẫn còn nhớ rõ ánh mắt của thiếu niên đó nhìn mình và cả...sự ôn nhu của hai người đó.

(Long fic) [AllKook] Em thuộc về chúng ta (HOÀN)Where stories live. Discover now