Chap 23: Mâu thuẫn

10K 819 70
                                    

"Anh Seokjin"

Jungkook như hoá đá nhìn người trước mặt. Đã hơn hai tháng trôi qua, anh vẫn như vậy. Lịch lãm, sang trọng...cao quý. Đứng gần anh cậu cảm thấy như đang hạ thấp bản thân mình. Lần gặp cuối cùng là khi nào nhỉ?

"Đổi lấy cậu ta"

Lại nữa rồi, hai ngày gần đây tưởng chừng như đã quên đi những kí ức đó nhưng khi đứng trước mặt người này thì cảm giác đó lại hiện về rõ ràng hơn bao giờ hết. Cố gắng kềm nén cảm xúc đang trào dâng trong lòng, cậu chọn cách tránh mặt anh, nhìn sang hướng khác lách người khỏi nhưng mọi thứ thường không dễ dàng như vậy. Bàn tay mà lúc trước cậu rất yêu thích đó giờ đây lại giữ lấy cánh tay cậu.

"Kook..."

"Buông tôi ra"

"Anh xin lỗi..."

"Điều đó có làm cho tôi trở lại như lúc trước không?"

Cậu hỏi hắn, vẫn không quay lại, cố che đi dáng vẻ yếu đuối hiện tại của mình. Cậu không thể khóc trước mặt người đàn ông này được, cậu đã tốn quá nhiều nước mắt cho hai người này, hiện tại lại càng không nên để họ chứng kiến nó.

"Jungkook, em yên tâm, anh sẽ đưa em ra khỏi đây"

"Bằng cách nào? Sẽ lại đưa một người khác về nhà một thời gian rồi đưa người đó đến đây để chuộc lại tôi sao?"

Seokjin cứng họng, anh hoàn toàn không thể nói thêm điều gì được, cậu nói đúng. Đúng là anh đã làm điều đó với cậu, anh hiện tại không có lí do gì để biện hộ cho bản thân, chính con người này, chính bàn tay này đã trực tiếp đẩy cậu vào đường cùng.

"Anh vốn không có tư cách đứng đây để nói những điều đó"

Đúng vậy, anh không có tư cách.

Giằng tay mình ra khỏi anh, cậu lau vội khoé mặt định bỏ đi nhưng lần này lại bị anh kéo lại ôm chặt vào lòng.

"Buông...anh buông ra"

"Không...anh sẽ không buông cho tới khi nào em chịu tha thứ cho anh"

"ANH BUÔNG RA"

"KHÔNG"

Jungkook khóc dữ dội hơn, vùng vẫy trong lòng ngực anh cố gắng thoát ra nhưng giống như ngày hôm đó, cậu không cách nào thoát khỏi anh.

Vĩnh viễn không.

Seokjin giữ cậu lại thật chặt không cho cơ hội trốn thoát. Nhìn cậu khóc, anh cũng chẳng vui vẻ gì, dứt khoát cúi xuống chạm vào đôi môi kia cuốn cậu vào một nụ hôn cuồng nhiệt mà trước đây anh chưa từng làm với cậu bao giờ.

Jungkook ngỡ ngàng mở to mắt nhìn khuôn mặt phòng đại phía trước. Người này...cậu đã từng yêu thật nhiều...nhưng cũng là người làm cậu tuyệt vọng nhất. Giờ phút này anh lại đến tìm cậu lại còn hôn cậu như vậy, không biết cậu có nên cảm thấy hạnh phúc không đây.

Giằng co một hồi, Jungkook dùng toàn lực của mình đẩy mạnh Seokjin khỏi người mình, lấy tay áo lau miệng liên tục như vừa chạm vào thứ gì đó kinh khủng lắm.

(Long fic) [AllKook] Em thuộc về chúng ta (HOÀN)Tempat cerita menjadi hidup. Temukan sekarang