Chap 58: Vô cảm

11.8K 799 46
                                    

Đã một tháng kể từ cái ngày định mệnh đó. Ngày ấy Jung Yong trong một khắc liền dùng lưỡi dao tự kết liễu bản thân khiến ai cũng ngỡ ngàng, ngay cả ánh mắt dịu dàng của y khi cố gắng lần cuối quay sang nhìn cậu. Có lẽ y không thật sự đối với cậu có hận thù. Taehyung cùng Seokjin đã trách cứ bản thân rất nhiều, nếu ngày đó không vì sự nông nổi của họ thì sẽ không có ai bị tổn thương cũng như sẽ không có người phải ra đi.

Hiện tại bảy người bọn họ đang cùng đi dạo trong sân bệnh viện. Nhận được kết quả từ bác sĩ, họ cảm thấy trong lòng như có thêm một tảng đá đè nặng.

"Loại thuốc được đưa vào người cậu ấy tới nay chúng tôi vẫn chưa có thuốc đặc trị, chỉ có thể kê cho cậu ấy một loại thuốc giúp ổn định cơ thể. Còn về vấn đề cậu ấy có trở về bình thường hay không...có lẽ còn tùy thuộc vào bản thân của bệnh nhân"

Namjoon chầm chậm đẩy xe cho cậu, Jungkook như một con búp bê được đặt trên xe bệnh viện, ánh mắt thơ thẩn nhìn về phía trước không rõ cảm cảm xúc, lâu lâu lại được Jimin uy vài muỗng thức ăn lỏng. Cơ thể cậu hiện tại chỉ có thể mặc người bày bố.

Namjoon ban đầu nhìn tình trạng của cậu đã phải mắng bản thân vô số lần, cho đến tận một tuần sau anh mới lấy đủ can đảm để đối mặt với cậu. Namjoon chỉ muốn dùng cả đời này để bù đắp cho cậu chứ không mong muốn cậu sẽ tha thứ cho lỗi lầm của mình.

Taehyung cùng Seokjin đi song song với cậu. Họ nhớ lại ngày cuối họ cùng nhau đi dạo bên bờ sông kể cả thời gian trước đây. Mỗi khi nhìn cậu, họ như nhìn thấy quá khứ đầy nông cạn của họ.

"Jungkook, em phải mau chóng khỏe lại, hyung sẽ làm nhiều bánh ngọt cho em. Chẳng phải em thích lắm sao?"

Seokjin ngồi xuống trước mặt cậu áp nhẹ bàn tay mình vào má cậu, cảm giác lành lạnh truyền đến lòng bàn tay như lưỡi dao từng chút cứa mạnh vào lòng anh. Seokjin vẫn còn nhớ rõ trước đây cậu thích bánh anh làm như thế nào.

"Seokjin hyung, bánh này ngon thật đấy. Nhưng phải làm nhiều hơn đấy nhé"

Jungkook tinh nghịch ăn từng muỗng bánh không quên quay sang anh dặn dò. Nhìn dáng vẻ đáng yêu của cậu, anh chỉ có thể bật cười.

"Jungkook muốn bao nhiêu anh liền làm cho em bấy nhiêu, nhưng phải ăn hết đó"

"Em biết mà"

Hai giọng cười hòa vào không gian bếp ấm áp.

"Đã hứa sẽ làm cho em thật nhiều bánh ngọt cơ mà..."

Khẽ thì thầm một câu, hốc mắt không tự chủ được bắt đầu nóng lên. Cả cuộc đời anh chưa bao giờ biết khóc vì người khác nhưng con người hiện tại trước mặt đã khiến anh học cách rơi lệ vì người mình yêu. Cậu vĩnh viễn là người quan trọng duy nhất của anh.

Taehyung nhìn Seokjin xúc động cũng chỉ biết vỗ vai anh tỏ vẻ an ủi. Hắn cũng rất muốn tại nơi này mà bộc lộ bản chất yếu đuối trong mình nhưng hắn cần phải chăm sóc cho Jungkook, bảo vệ cậu, không thể để cậu thấy hắn khóc được.

"Cuối cùng cũng có thể tìm được các con"

Giọng nói trầm ổn của một nam nhân vang lên sau lưng. Tất cả đồng loạt quay về phía sau nhưng trong phút chốc Jimin liền tối sầm mặt. Anh vẫn còn nhớ rất rõ ngày đó khi anh dẫn cậu về nhà đã bị đối xử tồi tệ và tổn thương như thế nào. Vậy mà người được cho là phụ thân này vẫn còn có thể đối mặt với họ.

(Long fic) [AllKook] Em thuộc về chúng ta (HOÀN)Where stories live. Discover now