Chương 31: Đình Viện Sơ Tuyết (B)

8.5K 291 11
                                    


"Muốn ta sao? Vũ nhi. . . . . ."

Bách Lý Dực ở bên tai nàng khẽ nỉ non, giọng nói trong trẻo này của Bách Lý Dực ở trong làn hơi nước mông lung thật làm cho người ta mê đắm. Giọng nói khàn khàn như mê dược, nhanh chóng đốt lên khát cầu trong lòng Thanh Vũ. Nàng xoay người, đưa tay ôm chặt cổ Bách Lý Dực, kéo thân thể đối phương xuống, hôn lên bờ môi kia.

Một tấc một tấc, từ môi đến trong lòng, từng bước từng bước, tự bể đến giường. Bách Lý Dực mỉm cười nhìn nàng, để nàng tùy ý nằm trên người mình.

Làm sao có khả năng không muốn. . . . . . Môi này, là khát vọng của nàng, ngực này, là nơi nàng muốn chiếm giữ, thân thể này, nàng hàng đêm muốn ôm ấp...........Nàng khát cầu Bách Lý Dực, khát cầu Bách Lý Dực chiếm giữ nàng, cũng khát cầu chiếm giữ con người Bách Lý Dực.........

Từ trong sách thuốc học được điều gì cũng đều được nàng phát huy nhuần nhuyễn, nàng hôn Bách Lý Dực, dùng ngón tay của mình làm cho cơ thể Bách Lý Dực động tình, vì mình mà cầu hoan.......

Y phục rơi tán loạn trong phòng, các thị nữ đỏ mặt thu thập y phục trong tẩm điện xong, cúi đầu thối lui khỏi gian phòng kiều diễm này. Đàn hương chậm rãi được thiêu đốt trong phòng, bơ đèn bị đốt một nửa, sáp nến chảy dài buông xuống mép sách. Nửa người dưới truyền tới cảm giác đau đớn làm cho Bách Lý Dực khẽ nhíu mày, Bách Lý Dực đưa tay ôm chặt thân thể bóng mượt trong lòng. Có lẽ nàng được Bách Lý Dực ôm quá ấm áp, nàng đang ngủ say trong lồng ngực người kia  khẽ rúc rúc làm nũng, chu cái miệng xinh xắn ra. Bách Lý Dực nhìn thấy nàng làm nũng như vậy, sủng nịnh cười cợt, đưa tay vuốt tóc nàng, nhẹ nhàng đặt xuống môi nàng một nụ hôn. Đưa tay vuốt ve đứa bé đáng yêu kia đang say giấc mộng sau một đêm dài mệt mỏi.....

Bách Lý Dực trong mộng như bị vật gì đó đè lên. Mí mắt trùng lợi hại, Bách Lý Dực cố gắng mở mắt ra, liếm liếm bờ môi khô của mình, khàn khàn nói, "Nước......."

Thanh Vũ đứng hầu ở một bên, nhìn người mê man hồi lâu kia rốt cục tỉnh lại, giơ tay chỉ thị cho thị nữa rót một chén trà mang lại đây, vội vàng đỡ người đang nằm kia ngồi dậy, đem chén trà đưa tới trước môi Bách Lý Dực, cẩn thận từng chút giúp Bách Lý Dực uống nước.

Dựa vào sức của Thanh Vũ, Bách Lý Dực tựa ở đầu giường ngồi dậy. Cúi đầu uống một hớp lớn, cảm giác khô nóng trong cuống họng dần dần dịu xuống, nhìn An thị nữ ở một bên hỏi, "Ta ngủ mê bao lâu ?"

Thân thể truyền tới cảm giác mệt mỏi, Bách Lý Dực ý thức rõ ràng được mình bị nhiễm phong hàn.

"Không tới một ngày." An thị nữ ở bên giường đáp, nhìn chăm chú khuôn mặt trắng xám của Bách Lý Dực. Nhìn thấy Bách Lý Dực suy yếu như vậy, thật khiến nàng đau lòng, An thị nữ càu nhàu vài câu, "Công tử thật không yêu quý bản thân, thời tiết lạnh như vậy mà mặc mỗi trung y đơn bào." Nàng đương nhiên là biết tối qua Bách Lý Dực làm gì, chỉ là nơi này hỗn tạp phải khiêng kị một chút, đành phải tìm lí do khác giáo huấn Bách Lý Dực.

Thanh Vũ nghe nàng nói như vậy, lo lắng liếc mắt nhìn Bách Lý Dực, đưa tay nắm chặt tay Bách Lý Dực. Ánh mắt của nàng vô cùng lo lắng. Bách Lý Dực đưa tay, nắm chặt tay nàng, nhợt nhạt nở nụ cười nhìn nàng. Nụ cười này, có chút yếu đuối mệt mỏi, nhưng vô cùng ôn nhu.

[BH] [EDIT - HOÀN] Thanh Vũ - Cửu Thập Thất LangNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ