30

1.9K 91 0
                                    

Rốt cuộc tuổi còn quá nhỏ, đặc biệt là tiểu lão nhị, mới không quá tuổi năm nhất.

Chỉ là bởi vì tham ăn liền đem người thả vào, làm sao sẽ nghĩ đến đối phương trộm đồ của người khác, còn vu hãm nói là bọn họ trộm.

Bọn họ không có trộm!

Nhưng thời gian dài dưới tình huống bị chèn ép như vậy, hai đứa nhỏ thậm chí cũng không dám biện giải cho mình, chỉ có thể sợ hãi nhìn Tư Vân.

Tư Vân cũng không phải kẻ ngốc, thủ đoạn cấp thấp như vậy cũng sẽ tin tưởng.

Trong ánh mắt sợ hãi của hai đứa trẻ, cô lạnh lùng nói: “Thím Lưu, tôi cho rằng tôi là kẻ ngốc sao? Những thứ đó của tôi, trẻ con trộm đi cũng vô dụng, nhưng bà trộm đi thì không nhất định là vô dụng?”

Thím Lưu không nghĩ tới bà hoàn toàn không có bởi vì lời nói của mình mà dao động, lúc này bị đâm thủng tâm tư, lúc này liền trầm mặt: “Cô nói đây là lời gì, tôi nghe không hiểu, trong nhà tôi còn chờ ăn cơm, tôi đi trước.” Đọc truyện full nhanh nhất tại Fb Lychee Mận Đỏ.

Tư Vân buông Oánh Oánh có chút kinh hãi ra, chắn ở trước mặt bà ta: “Đem đồ bà trộm đi giao ra đây, nếu không Chu Thuật Hoài trở về, sẽ không dễ nói chuyện như anh.”

“Cô, cô uy hiếp ai đâu, tôi nói, tôi không lấy thì không lấy!” Thím Lưu rống lớn nói.

Tư Vân cười lạnh: “Tiểu lão đại, buông dây xích Đại Hoàng ra.”

Chu Việt Đông phục hồi tinh thần, vội vàng đứng dậy đi tìm Đại Hoàng.

bà cụ Lưu chính là lưu manh vô lại, bọn họ đánh không lạibà ta, cũng mắng không lại bà ta, nhưng Đại Hoàng có thể.

Nghe nói muốn buông Đại Hoàng ra, thím Lưu lập tức luống cuống.

Mạnh mẽ đẩy Tư Vân ang đứng trước mặt ra, chạy ra ngoài.

Tư Vân cũng không nghĩ tới bà ta sẽ có động tác này, nhất thời không quan sát, bị bà ta đánh ngã ra ngoài, đầu đập mạnh vào chân sô pha, đau đến choáng váng hoa mắt.

Chu Việt Hàn bị dọa thét chói tai, Oánh Oánh cũng bị dọa khóc, hai đứa nhỏ vội vàng vây quanh.

Trước mắt Tư Vân một mảnh mê muội, nhìn hai đứa nhỏ đứng ở trước mặt mình oa oa khóc lớn, vẫn cố sức đưa tay vỗ vỗ bả vai hai người trấn an: “Đừng khóc, dì không sao.”

Nói xong liền ngất đi.
**
Thím lưu chạy tới Chu gia trộm đồ, chuyện động thủ đẩy người thoáng cái liền truyền ra ngoài. Bản dịch thuộc nhà Lychee Mận Đỏ.

Còn bị con chó ngao Tây Tạng của Chu gia đuổi theo oa oa kêu to, quần đều cắn xé nát, trang sức châu báu trong túi rơi đầy đất.

KHi Tư Vân tỉnh lại trước mặt trắng xóa, chóp mũi nồng nặc mùi nước khử trùng.

Cô mở mắt ra, chợt nghe thấy giọng y tá: “Cô tỉnh rồi, có chỗ nào không thoải mái không?”

Tư Vân còn có chút mơ màng trướng trướng, nhưng rất nhanh phản ứng lại mình hẳn là đang ở bệnh viện.

“Còn được, tôi không có việc gì đi?” Cô còn nhớ rõ chính mình bị thím Lưu đẩy một cái, đầu hình như là bị đụng vào, cũng đừng cho cô đụng vào não chấn động.

Xuyên Về TN 80 Mẹ kế xinh đẹp lấy chủ trại Heo Where stories live. Discover now