125

1.3K 55 0
                                    

Tất cả đều là lỗi của cậu ta, nếu ban ngày cậu ta biết được chuyện nghiêm trọng, mặc kệ em trai, cậu nhóc sẽ không bị bệnh.

Lúc này còn làm hại mẹ đêm hôm khuya khoắt mang theo em trai đi bệnh viện.

Chu Trạch Đông lâm vào trong tự trách thật sâu.
Chu Thuật Hoài nhìn hắn tự trách khuôn mặt nhỏ liếc mắt một cái, tạm dừng một cái chớp mắt, gật đầu đáp ứng rồi xuống dưới.

Oánh Oánh bình thường ngủ say, buổi tối thời gian tỉnh lại tương đối ít.

Không đi nhìn đứa nhỏ sợ là cả đêm đều không ngủ được.

Chu Thuật Hoài ôm cậu ta lên xe máy, tiếng chân ga nổ vang trong đêm tối đặc biệt rõ ràng.

Mười phút sau hai người đã tới phòng khám nhỏ.
Đèn phòng khám nhỏ vẫn sáng.

Ngày xưa trong thôn cũng thường xảy ra chuyện trẻ con nửa đêm phát sốt, bác sĩ già đã sớm quen rồi.

Lúc hai người đi vào, Chu Trạch Hàn nước mắt lưng tròng vểnh mông chích.

Tư Vân ôm cậu nhóc, đáy mắt mang theo nụ cười nhè nhẹ, tóm lại, tình huống không tệ như vậy.

Thần kinh căng thẳng của Chu Thuật Hoài thả lỏng, nhìn sườn mặt của Tư Vân, trong mắt xuất hiện một chút xúc động.

Tư Vân nghe được động tĩnh, nghiêng đầu nhìn lướt qua.

Nhìn thấy hai cha con một lớn một nhỏ bụi bặm mệt mỏi.

“Anh đã về rồi.” Tư Vân mở miệng trước, không trách cứ hay oán hận, chào hỏi bình thường.

Chu Thuật Hoài trầm mặc một lát, tiến lên, nhìn cô mang giày mỏng manh, dưới chân còn giẫm dép lê, sờ sờ đầu cô, giọng khàn khàn: “Vất vả cho em rồi.”
Tư Vân lắc đầu, nhìn về phía hốc mắt hồng hồng Chu Trạch Đông.

Chu Trạch Đông có chút không dám nhìn vào mắt cô, cậu ta sợ Tư Vân sẽ trách tội cậu ta không nghe lời ở nhà trông chừng em gái, tùy hứng đi theo cha đến đây.

Cho nên khi Tư vân đưa tay ra, anh vô thức nhắm hai mắt lại.

Một giây sau, lại cảm thấy bàn tay ấm áp của cô rơi xuống đầu mình, giọng nói dịu dàng vang lên: “Đừng lo lắng, em trai không sao.”

Cậu ta mở to mắt, đối diện với đôi mắt dịu dàng của Tư Vân.

Hốc mắt không tự chủ lại đỏ lên.

Cậu ta dùng sức mở to hai mắt.

“Chú Vương, đứa bé thế nào?” Chu Thuật Hoài thu hồi ánh mắt, nhìn về phía bác sĩ già hỏi.

Chú Vương nâng kính lão lên, một tay rút kim, đè một cây tăm bông, mới nói: “Nhóc con lớn lên thay răng rồi, có thể là nó dùng tay chạm vào, lợi nhiễm trùng dẫn đến phát sốt, uống chút thuốc tiêu viêm là được rồi, trở về bảo nó đừng lấy tay chạm vào đầu lưỡi chống đỡ, qua hai ngày nữa mọc ra là tốt rồi.”

Thay răng?

Chu Thuật Hoài nhìn khuôn mặt chột dạ của con trai út một cái, thu hồi ánh mắt, gật đầu đáp ứng.
Sau khi kê đơn thuốc, một nhà bốn người liền rời khỏi phòng khám.

Xuyên Về TN 80 Mẹ kế xinh đẹp lấy chủ trại Heo Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ