78

1.6K 66 1
                                    

Lúc ấy, Chu Việt Hàn máu nóng dâng trào, nên đánh nhau với cậu ta.

Chu Hữu Tài không nghĩ tới hôm nay cậu nhóc lại to gan như vậy, nhất thời không để ý mới bị đánh vài cái.

Lúc này hung tợn trừng mắt nhìn cậu nhóc, tuổi còn nhỏ ánh mắt liền tràn ngập oán độc.

“Cái gì? Tiểu súc sinh, mày dám đánh cháu trai tao, mày muốn chết có phải hay không!” Nghe nói như thế, bà Chu lập tức quăng ánh mắt nổi giận về phía Chu Việt Hàn, mặt mày bà ta bén nhọn, ánh mắt nhìn người khác vô cùng dọa người.

Chu Việt Hàn xúc động qua đi cũng có chút sợ hãi, bị bà ta đạp như vậy, bắp chân đều mềm nhũn.
Nhưng mà một giây sau, trước mặt ngăn lại một mảnh móng ma.

Cậu nhóc nghe thấy âm thanh của Tư Vân vang lên: “Phiền bà làm rõ ràng, là cháu bà động thủ trước!”

“Cô đánh rắm, cháu tôi người nghe lời như vậy, làm sao có thể đánh nhau với người khác! Hơn nữa, ai thấy cháu tôi đánh người, ai thấy?” Ánh mắt bén nhọn của bà ta đảo qua những người xung quanh.
Những đứa trẻ vây quanh đều bị khuôn mặt dữ tợn kia dọa cho câm miệng.

Đều là hài tử bảy tám tuổi, đã hiểu người nào có thể đắc tội, người nào không thể đắc tội.
Lúc này tự nhiên là không ai dám nói chuyện.
Vương Kiến Quốc thấy một màn như vậy, sắc mặt xanh mét.

“Chu Hữu Tài, con dám nói con không bắt nạt người khác?”

Chu Hữu Tài nhìn thấy bà nội mình ở đây, một chút cũng không sợ hãi, nghe nói như thế tức giận nói: “Tôi nói lại không sai, trước kia cậu ta thiếu chút nữa bị mẹ hắn độc chết, tôi chỉ là không muốn để cho tất cả mọi người bị độc chết mà thôi, ai kêu cậu ta làm bộ làm tịch, tôi liền nhìn không vừa mắt cậu ta, còn dám đẩy tôi.”

Chu Hữu Tài oán hận trừng mắt nhìn Chu Việt Hàn.
Tiểu tử thối này rõ ràng lúc trước rất không có cảm giác tồn tại.

Bây giờ cư nhiên mặc còn tốt hơn cậu ta, lưng mang cặp sách còn ngầu hơn cậu ta, còn cầm đồ ăn đi lấy lòng tiểu Tuyết, tiểu Tuyết chính là vợ cậu ta định ra, Chu Việt Hàn dám quyến rũ cậu ấy, sợ là không muốn sống, ngay cả người của cậu ta cũng dám cướp, nhìn cậu ta không đánh chết cậu nhóc.
Lời này nói kiêu ngạo lại khó nghe.

Vương Kiến Quốc xanh mặt.

Nhưng mà bà nội Chu Hữu Tài lại không xấu hổ ngược lại cho là vinh quang, trào phúng nói: “A, chính là thằng nhóc thôn Hạnh Phúc thiếu chút nữa bị mẹ kế hạ độc chết? Lại còn sống? Mạng còn rất lớn a.”

“Đồng chí, đó vẫn là trẻ con, bà quá đáng rồi.”
“Như thế nào quá đáng a, cháu trai tôi nói rất đúng, vốn chính là sự thật, ơ, còn không cho người ta nói không phải sao? Nếu nó là đứa trẻ ngoan, có thể bị người ta độc chết? Nói không chừng vốn dĩ liền không phải cái gì thứ tốt! Xứng đáng!” Miệng bà Chu càng ác độc hơn, khó trách Chu Hữu Tài còn nhỏ đã độc ác như vậy.

Bây giờ có vẻ như cậu ta nên học hỏi từ bà ta!
Chu Việt Hàn bị mắng sắc mặt trắng bệch, cậu nhóc vội ngửa đầu nhìn Tư Vân, ánh mắt ủy khuất lại thương tâm... Cậu nhóc không phải là đứa trẻ hư.

Xuyên Về TN 80 Mẹ kế xinh đẹp lấy chủ trại Heo Where stories live. Discover now