83

1.7K 59 0
                                    

Lưu Tùng Tùng lập tức hiểu ra, lòng đầy căm phẫn nói: “Cô ấy sao có thể như vậy, cũng quá ác độc đi.”

“Lúc ấy tôi thật sự không biết làm thế nào để chứng minh mình không ở đây, cho nên nghĩ tới anh, anh sẽ không để ý chứ."

“Đương nhiên, Tư Tư cô có thể nghĩ đến tôi là vinh hạnh của tôi! Bây giờ ngươi còn giúp tôi, ngươi chính là đại ân nhân của Lưu Tùng Tùng tôi, tôi sẽ báo đáp ngươi.”

Nhìn bộ dáng móc tim móc phổi của Lưu Tùng Tùng, Lâm Tư Tư rất hài lòng, đưa người về nhà.
**
Phó gia.

Phó Dương vừa về nhà, liền nhìn thấy trước bàn đặt hộp giữ ấm quen thuộc.

Đó là hộp trước kia Tư Vân đưa canh cho anh ta.

Trước kia anh ta chưa bao giờ để ý qua, nhưng lúc này lại không tự chủ được dừng bước, nhìn qua.

Bà Trịnh nhìn con trai, lập tức nói: “Con trai, con về rồi, mau, Tư Tư đưa canh cho con, mau tới nếm thử.”

Thời gian hai đứa nhỏ chiến tranh lạnh cũng đủ lâu, bây giờ con gái người ta đều chủ động cúi đầu, con trai nhà mình cũng không nên lạnh lùng như vậy mới đúng.

Ánh mắt Phó Dương vừa mới chăm chú nhìn nhất thời lạnh lẽo.

Lâm Tư Tư?
Cô ta đưa canh, lại dùng hộp giữ ấm của Tư Vân cho mua cho mình?

Càng nghĩ càng cảm thấy chênh lệch giữa hai người này thực sự quá lớn, đổi lại là Tư Vân, ngày hôm sau cô đã tới.

Lâm Tư Tư còn nhiều ngày như vậy, một bộ dáng không tình không nguyện.

Ngay cả hộp cũng được sử dụng của người khác.

Có thể thấy được thái độ đối với anh ta.

Ngoài miệng bộ dáng rất thích anh ta, nhưng trình độ cẩn thận lại kém quá xa.

Giờ phút này Phó Dương mới phát hiện, nguyên lai những thứ anh ta từng hoàn toàn không lọt vào mắt, bây giờ nhớ lại, lại rõ ràng như thế.

Rõ ràng như chỉ mới ngày hôm qua.

Anh ta lạnh mặt, cũng không quay đầu lại đi lên lầu.

Bà Trịnh nhìn thái độ này của con trai, bất đắc dĩ thở dài.

Con trai được nuôi thật sự là quá tâm cao khí ngạo, cứ tiếp tục như vậy, cuộc hôn nhân này lúc nào mới kết a.

Phó Thiên Thiên cũng tan tầm, về nhà nhìn thấy trên bàn đặt canh, lập tức đạp đạp rất nhanh chạy tới, lớn tiếng hô: “Mẹ, mẹ, Tư Vân đến nhà chúng ta?”

Bà Trịnh từ phòng bếp đi ra, liền nhìn thấy bộ dáng kích động ôm hộp canh của con gái.

Bà có chút kinh ngạc với thái độ của con gái, nhưng vẫn lắc đầu: “Không phải, là nha đầu Tư Tư đưa tới, nói là cho anh con.”

Phó Thiên Thiên nhe răng thu hồi, ghét bỏ đem hộp cơm ném lại trên bàn.

Bà Trịnh: “...” Bà nhớ không sai, vừa rồi con trai cũng có vẻ mặt này.

Trước kia Tư Vân đưa tới, con trai và con gái cũng ghét bỏ, nhưng con gái đều uống hết.

Lúc này vừa nghe là Lâm Tư Tư, cũng không thèm liếc mắt một cái, liền rời đi.

Xuyên Về TN 80 Mẹ kế xinh đẹp lấy chủ trại Heo Where stories live. Discover now