93

1.5K 59 0
                                    

Chẳng lẽ mình thật sự nặn quá xấu, không có thiên phú làm bánh đậu xanh sao?

Chu Trạch Đông chính mất mát, Tư Vân đi xuống tới.

Trên miệng cô bôi son môi, sáng lấp lánh, rất đẹp.
Toàn bộ khuôn mặt đẹp hơn.

Nhìn tiểu lão nhị đang nói chuyện với Chu Thuật Hoài, sợ hãi lôi kéo tiểu lão đại, trên tay nhỏ bé còn cầm bánh đậu xanh, hơi nhướng mày, bước tới.
“Tiểu Hàn, làm sao vậy?”

Chu Trạch Hàn nhìn thấy Tư Vân đã xuống, nôn nóng nói: “Mẹ, mẹ xem, con giống như động vật gì?”

Tư Vân nhìn thoáng qua bánh đậu xanh sắp đổ trong tay cậu nhóc, khóe miệng giật giật, nghi ngờ nói: “Con thỏ?”

Ai ngờ mắt Chu Trạch Hàn lại sáng lên, lấp lánh nói: “Đúng, chính là thỏ! Mẹ thật lợi hại, liếc mắt một cái liền nhìn ra.”

Dứt lời, cậu nhóc ai oán liếc mắt nhìn Chu Thuật Hoài ở bên cạnh một cái.

Chu Thuật Hoài cúi đầu nhìn một cục trong tay con trai, im lặng một chút.

Trong khoảng thời gian ngắn cũng bội phục Tư Vân.

Như vậy cũng có thể đoán ra là thỏ?

Tư Vân: Thật ra cô cũng tùy tiện lừa gạt.

Dù sao trẻ con mà, nếu như muốn nặn động vật nhỏ, vậy chắc chắn nặn động vật nhỏ mình thích.

Trong khoảng thời gian này tiểu lão nhị mỗi ngày đều canh giữ mấy con thỏ nhỏ mất mẹ, ôm chúng nó trong lòng bàn tay, vô cùng cưng chiều, nếu không phải là chuyện gì khác thì cô cũng không nghĩ ra được gì ngoài con thỏ.

“Đương nhiên, tiểu Hàn nặn rõ ràng như vậy, cho nên liếc mắt một cái liền rõ ràng.”

Tư Vân cảm thấy một đứa trẻ thích nấu ăn cũng không phải là điều gì xấu, vì vậy liền động viên cậu nhóc.

Lời này thổi Chu Trạch Hàn lại liếc nhìn cha mình, nghĩ rằng cha mình chắc chắn chưa bao giờ nhìn thấy một con thỏ trắng nhỏ dễ thương.

Nếu không làm sao không nhận ra.

Mẹ đều nói mình nặn rất tốt.

Chu Việt Hàn vui vẻ, cũng không nỡ ăn, ôm con thỏ nhỏ của mình, càng xem càng cảm thấy giống, tự mình cảm thấy càng ngày càng đẹp...

Nhìn con trai mình đã rơi vào tình trạng tôn thờ bản thân, Chu Thuật Hoài im lặng.
**
Trong thành phố.

Phó gia.

Phó Thiên Thiên xách theo mấy túi mua sắm lớn vui vẻ chạy về nhà.

Nói với cha mẹ đang ngồi trên sô pha uống trà: “Cha, mẹ, hai ngày nữa con sẽ về quê.”

Hai vợ chồng Phó gia sửng sốt một chút, nhìn con gái.

Thấy vẻ mặt tươi cười của con gái, vô cùng sáng lạng.

Đột nhiên thấy rằng mái tóc ngắn của con gái mình trở nên dài hơn.

Lúc trước cô vẫn giống như một người đàn ông, vẫn để tóc ngắn, tính cách dũng mãnh, từ nhỏ đã thích đánh nhau, cô còn bướng bỉnh hơn anh trai mình.

Xuyên Về TN 80 Mẹ kế xinh đẹp lấy chủ trại Heo Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ