79

1.6K 74 1
                                    

“Cô gái, cô không biết xấu hổ sao? Trẻ con đánh nhau là chuyện bình thường, trong thôn thường xuyên có trẻ con đánh nhau, cũng không phải chuyện gì to tát, tôi không thèm để ý, cô còn muốn thế nào?”

“Đương nhiên tôi cần công đạo! Cháu trai của bà nguyền rủa con nhà tôi trước, sau đó dùng lời lẽ xúc phạm nó, còn đánh đổ hộp cơm của con tôi, không phải bà nói quên là quên được.”

Bà Chu không ngờ Tư Vân còn không biết xấu hổ, sắc mặt cũng đen, mặt mày căm tức nói không nên lời.

Người phụ nữ này thật đúng là kiêu ngạo, kiếm chút tiền lẻ, liền thật coi mình là ông chủ lớn?

Bà Chu ảo não đến cực điểm, trầm mặt nói: “Trẻ con thì biết cái gì, trẻ con không hiểu chuyện, ngươi còn không hiểu chuyện sao? Tính toán chi li với một đứa bé, còn muốn biết xấu hổ hay không?”

Tư Vân trào phúng cười lạnh: “Đúng vậy, nó còn nhỏ như vậy đã hư hỏng như vậy, nhưng tuyệt đối không thể bỏ qua cho nó, nếu không sau này lớn lên còn được sao?”

Bà Chu trừng trừng mắt, giống như là muốn ăn cô.
Vương Kiến Quốc nhìn hai bên không ai nhường, đứng lên nói: “Đông chí Chu, chuyện này là bởi vì Hữu Tài nhà ngươi mà lên, cậu ta đúng là làm quá phận, ít nhất là nhất định phải xin lỗi tiểu Hàn.”

Chuyện Chu Việt Hàn bị mẹ kế hạ độc, vốn đối với một đứa bé mà nói, chính là ký ức đáng sợ nhất.

Mà Chu Hữu Tài lại dùng chuyện này, không ngừng kích thích cậu nhóc.

Vương Kiến Quốc cảm thấy cậu ta bị đánh cũng đáng đời.

Chỉ là bạo lực không giải quyết được vấn đề.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ là lại cãi nhau.

Vốn còn lo lắng Tư Vân không muốn, lại không nghĩ tới Tư rất tán thành gật gật đầu nói: “Thầy Vương nói rất đúng, bạo lực đúng là không giải quyết được vấn đề.” Mới là lạ.

Tiểu Hàn đoán chừng chính là khi còn bé bị kích thích nhiều hơn, mới có thể lớn lên lầm đường lạc lối.
Vào xã hội đen.

Tư Vân cũng không hy vọng cậu xúc động động thủ với người khác, dù sao nếu gặp phải người lớn, người chịu thiệt cũng chỉ có mình cậu nhóc.

Vì thế Tư Vân bỗng nhiên rất dễ nói chuyện: “Được, bảo nó xin lỗi con trai tôi, chuyện này tôi sẽ không so đo.”

Thầy Vương luôn cảm thấy có chút cổ quái, nhưng không nghĩ nhiều, nhìn về phía bà Chu và Chu Hữu Tài.

Chu Hữu Tài mặt đỏ lên, cả giận nói: “Tôi không sai, tôi không xin lỗi! Tôi mới không xin lỗi!"

Bà Chu mặc dù không cam lòng, nhưng bà ta cũng không phải kẻ ngốc, nghĩ thầm chỉ cần chờ Chu Thuật Hoài nguyện ý mở rộng trại chăn nuôi, dẫn dắt thôn bọn họ phát triển kinh tế, sau đó lại báo thù cho cháu trai.

Vì thế túm lấy lỗ tai cháu trai nhỏ của mình, tức giận quát lớn: “Được rồi, mau xin lỗi em trai tiểu Hàn của con, con không thể bắt nạt em trai biết không, thôn chúng ta và thôn Hạnh Phúc là thôn anh em, tiểu Hàn chính là em trai ngươi, ngươi không thể đánh nó!”

Xuyên Về TN 80 Mẹ kế xinh đẹp lấy chủ trại Heo Where stories live. Discover now