Chương 8

401 27 1
                                    

Trong phòng học, Ngôn Trăn dài cổ nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này Cố Thanh Hà tiến vào lớp, cô một đường trông ngóng mà nhìn chằm chằm người này, thẳng tới khi Cố Thanh Hà ngồi vào chỗ, Ngôn Trăn mới thu hồi tầm mắt.

"Cố Thanh Hà."

Đối phương nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, Ngôn Trăn há miệng thở dốc, không nói tiếp. Cô biết, bất kể Cố Thanh Hà làm gì cũng đều là chính xác cả. Cho nên cô liền dự cảm tiết tới bản thân nhất định sẽ bị gọi tên phê bình, dù sao thì Cố Thanh Hà làm việc nề nếp như vậy, sao có thể quên ghi tên cô chứ.

"Lão sư nói thế nào?" Cô vẫn hỏi một câu, để chuẩn bị tâm lý cho tốt.

"Cả lớp chỉ có mình cậu đi trễ." Cố Thanh Hà nói.

"A, mình biết rồi, quả nhiên vẫn là bị ghi." Trong lòng Ngôn Trăn có chút không vui, trắng mắt liếc nhìn đối phương một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Cũng chẳng biết mình không ăn sáng mà chạy tới trường làm chi nữa..."

Ngôn Trăn trong lòng khó chịu, mềm như bông mà ghé lên trên bàn, Cố Thanh Hà nghe đối phương thì thầm trong miệng, chỉ nhìn cô một cái, rồi cũng không hỏi đến.

Mà thần kỳ chính là, tới tiết Chương lão sư liền trực tiếp truyền thụ cho học sinh nội dung trọng điểm của bài học, hoàn toàn không dùng mười phút đầu để nhận xét về tiết tự học như thường lệ. Ngôn Trăn còn đang chuẩn bị tiếp đón hết ánh mắt rửa tội của cả lớp, kết quả vậy mà lại vững vàng vượt qua.

Cái tình huống gì thế này?

Ngôn Trăn nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Cố Thanh Hà đang nghiêm túc nghe giảng bài, cô chuyển động bút viết, nghĩ mãi không ra, nếu Cố Thanh Hà đã ghi tên cô, lão sư sao lại không phê bình? Coi như lão sư đổi tính vậy. Thế là cô khẽ mừng thầm suốt cả một tiết, vừa chuẩn bị tan học tới siêu thị mua gì đó lấp đầy bụng, thì đại biểu môn tiếng Anh Vương Viện Viện cản cô lại, nói: "Ngôn Trăn, lão sư bảo cậu đến văn phòng lấy bài kiểm tra tiếng Anh về phát cho cả lớp."

"Ặc, cái này không phải chuyện của cậu sao?" Kêu cô đi làm gì, Ngôn Trăn hỏi lại.

"Lúc tan học Chương lão sư có nói." Vương Viện Viện cũng không hiểu, cô ấy chỉ truyền lời lại mà thôi.

Trong lòng Ngôn Trăn vô cùng khó chịu, mới vừa rồi còn tưởng tránh được một kiếp, kết quả cửa lớn địa ngục vẫn vì cô mà mở ra. Cô ghét nhất là tới văn phòng, cô muốn bỏ trốn, ngó trái ngó phải đúng lúc đối diện với Cố Thanh Hà cũng đang giương mắt nhìn mình, Ngôn Trăn liền giận dỗi bắt chước dáng vẻ hung tợn trừng mắt liếc nhìn đối phương, sau đó tức giận ra khỏi cửa lớp, bỏ lại Cố Thanh Hà vẻ mặt mờ mịt ngồi trên ghế.

"A, cậu đi đường không biết nhìn sao."

Một giọng nói uyển chuyển mềm mại vang lên, âm thanh không lớn không nhỏ, nhưng lại kéo tới vài ánh mắt của một ít bạn học khác.

"... Tôi không đụng trúng cậu." Ngôn Trăn cau mày, nhìn vẻ ngoài giảo hảo của nữ sinh này, chưa kể tới lối đi nhỏ, mà là cô vốn không có đụng trúng người này.

"Làm sao, cậu không thể bởi vì khó chịu việc bị Chương lão sư gọi tới văn phòng mà liền đụng người, vốn dĩ là do cậu đi trễ, mọi người đều thấy cả." Nữ sinh không nhanh không chậm nói, còn giống như bị đau thật mà nhăn mày xoa xoa bả vai, rõ ràng giọng điệu điềm tĩnh, mặt mang theo ý cười xinh đẹp, nhưng lời nói lại có phần âm lãnh.

[BHTT] [EDIT] Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm - Tố TâyWhere stories live. Discover now