Chương 10: Kỳ Vương hận.

3.1K 174 7
                                    

Hạ nhân lần lượt mang  các đĩa thức đi vào, dọn ra các loại rượu ngon, trên bàn đặt một thanh mai, một bên thị nữ đem thanh mai đặt ở giữa bàn, dâng rượu cho Ô Ân. Ngay sau đó lại dâng đến trái cây, vải, lựu..

Một chặng đường dài mệt nhọc, thật lâu không có ăn thịt cá, Ô Ân liền rất nhanh ăn uống, cùng Kỳ vương uống vài chén rượu, Kỳ vương hướng đến các thị nữ phân phó vài câu.

Chỉ chốc lát, một đoàn vũ cơ ăn mặc La y liền nối đuôi nhau tiến vào, nhạc công cùng với cổ cầm đã chuẩn bị xong.

Nhạc khởi.

Các vũ nữ thong thả nhảy múa, buông xuống trên vai cánh tay cẩm mang liền dương đứng lên. Sự uyển chuyển của cơ thể cùng tiếng trống tiếng đàn hòa quyện vào nhau, La y mảnh khảnh bay phất phới trong gió, tay trái tay phải lượn lờ ngang dọc, tư thái bay lượn tản ra nối liền không dứt, dáng người cùng âm nhạc hòa quyện vào nhau như một thể.

"Nếu tận mắt thấy Tích Âm khiêu vũ, không biết sẽ có một phen cảnh tượng như thế nào."

Ngửa đầu đem ly rượu uống cạn, Ô Ân có chút buồn bã.

Một khúc vũ dừng, một vũ nữ lớn mật trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Ô Ân, Kỳ vương chỉ nói:

"Hảo hảo hầu hạ khách quý"

"Vâng." Vũ nữ nũng nịu trả lời.

Tiểu mỹ nhân cũng không vượt quá giới hạn, cũng chỉ lột trái cây, rót rượu, cùng lắm dùng khăn phấn lau những giọt mồ hôi trên mặt Ô Ân.

Ăn uống linh đình, ca múa cùng cảnh sắc thái bình trong lúc này, Ô Ân có chút say, cũng vui vẻ vì có tiểu mỹ nhân hầu hạ.

Ô Ân bên này ăn tận hứng, Kỳ vương hai bên trái phải mỉm cười trên khuôn mặt, ánh mắt như che đi vẻ u sầu.

Không có đường lui, Kỳ vương nghĩ. Hắn xem như hoàn toàn ruồng bỏ liệt tổ liệt tông hoàng tộc Triệu thị, phản bội Đại Tống cùng hàng nghìn hàng vạn bách tính, nhưng hắn...không hối hận.

Khách và chủ coi như tẫn hoan, đợi các nàng đem Ô Ân về khách phòng, Kỳ vương cho hạ nhân lui xuống, chính mình thong thả bước đến vườn hoa nhỏ trên Vọng Hương Các.

Đẩy cửa sổ si ngốc nhìn về phía Nam.

Trong Vọng Hương Các, trên bàn chất đầy tranh cuộn, hắn chậm rãi mở ra, lộ ra bên trong bức tranh là mỹ nhân dung mạo xinh đẹp, cầm trong tay quạt lụa, đứng ở dưới hoa mẫu đơn, nở nụ cười xinh đẹp.

Đây đối với hắn là người thân vô cùng ôn nhu, chính là mẫu thân hắn.

Hắn vĩnh viễn nhớ rõ lúc năm tuổi, trốn bên trong vườn hoa khi cùng thái giám chơi trốn tìm, len lén nghe mẫu thân và phụ thân nói chuyện. Phụ thân trêu ghẹo, nhắc tới việc người cùng mẫu thân quen biết, mẫu thân bỗng nhiên trên mặt lộ ra vẻ mặt đỏ ửng của thiếu nữ, lắc lắc góc áo, đôi mắt đẹp, thật giống như hòn non bộ cạnh hoa sơn trà.

Phụ thân nói: "Ngày đó cải trang chuẩn bị đi ra ngoài, trước khi đi lại thấy nàng ở nhà kho, nàng năm đó mới mười hai tuổi, mặc váy bố màu xanh nhạt, mang theo cây trâm nhỏ bằng bạc, cười hì hì, trên khuôn mặt tròn có hai má lúm đồng tiền, đứng ở dưới Thúy trúc, giống như không lo không nghĩ, thật giống như một cô nương từ trong tranh đi ra. Ta hướng về nàng tươi cười, nàng lớn mật, lấy đôi mắt tàn bạo trừng ta nửa ngày, quay đầu chạy vài bước, lại quay đầu nhìn thoáng qua, bỗng nhiên đỏ mặt."

[BHTT-Edit] [Tướng Quân Tại Thượng] Tây Hạ Nữ Vương Tử - Lão Trương Nướng BbqWhere stories live. Discover now