Chương 14.4.

1.1K 74 0
                                    

Sau khi lên xe, Giản Thư cảm thấy bụng mình quặn lên, biểu hiện rõ ràng hơn trước, kéo dài vài giây, lúc đau nhất anh cảm thấy hô hấp của mình bắt đầu trở nên khó khăn, đứa bé cử động cũng kịch liệt hơn. Giản Thư thầm nghĩ lần này thực sự không ổn, không khỏi khẩn trương. Lê Hành còn nhạy cảm hơn anh, chỉ mới nghe anh nói khó chịu, tay liền run run, suýt chút nữa đã va chạm với xe trước mặt.

Cuối cùng cũng đợi được đến đèn đỏ, Lê Hành còn không đợi xe hẳn đã nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho bác sĩ. Có lẽ bởi vì rất vui khi thu hút sự chú ý của hai ông bố, từ lúc Lê Hành gọi cho bác sĩ, đứa bé trong bụng Giản Thư càng ngày càng cử động nhiều hơn, thường xuyên nhìn thấy phần bụng nhỏ nhô lên vì bị đứa trẻ quẫy đạp.

Ngay sau khi bác sĩ nghe Lê Hành miêu tả, ông nói đó là chuyển dạ giả và hỏi một loạt các câu hỏi về cơn đau và thời gian bị đau, Lê Hành lắp bắp giải thích rõ ràng, sau đó lại phân tâm để xem xét tình hình của Giản Thư. Nhìn thấy lông mày của anh hơi nhíu lại vì đau, trong mắt hắn tràn ngập lo lắng và hoang mang, bản thân Lê Hành cũng không biết làm sao, bàn tay đang nắm cổ tay của Giản Thư cũng hơi lạnh.

"...Cậu để cậu ấy nằm thẳng, nghiêng về bên trái và hạn chế cử động. Quan trọng là không được để eo và bụng chịu áp lực, không được đè lên... Alo? Alo? Cậu có đang nghe không?" Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của bác sĩ.

Đèn đỏ đã chuyển xanh, các xe phía sau đều bấm còi inh ỏi, lúc này Giản Thư mới tỉnh táo được một chút, lay Lê Hành nói: "Chúng ta khởi động xe trước, lái đến bên đường đi..."

Lê Hành máy móc nghe theo. Sau khi băng qua ngã tư, hắn tùy tiện tìm một chỗ để dừng xe, sau đó theo chỉ dẫn của bác sĩ, muốn đưa người xuống ghế sau nằm xuống, nhưng tình hình lại chuyển xấu nhanh hơn, chỉ cần có một chút cử động, Giản Thư sẽ ngay lập tức cảm thấy đau đớn, cảm giác khó chịu khiến anh không kiểm soát được mà thỉnh thoảng rên rỉ, cơn đau đặc biệt dữ dội, cảm giác hụt ​​hơi còn nghiêm trọng hơn ban nãy. Lê Hành không dám vọng đọng, không thể làm gì khác là hạ ghế phụ lái xuống hết nấc, để Giản Thư nằm nghiêng, sau đó cởi áo khoác và áo len bên trong, cuộn lại đệm dưới cổ của Giản Thư để anh dễ hô hấp.

Nhắm mắt lại Giản Thư cũng có thể cảm nhận được người bên cạnh mặc dù luống cuống tay chân nhưng vẫn không quên thả nhẹ động tác chăm sóc anh, vừa làm vừa nói những lời an ủi, một lúc thì nói đừng sợ, đừng sợ, một lát nữa là hết đau ngay, một lúc thì nói bác sĩ sẽ lập tức tới, cũng không biết là đang thuyết phục chính mình hay đang thuyết phục người khác. Sau khi Giản Thư miễn cưỡng nằm nghiêng, anh nắm lấy tay Lê Hành đặt trước ngực của mình, chậm rãi trấn định lại một ít, tự biết rằng lúc này tuyệt đối không được cố sức, anh cố gắng hít thở sâu và thả lỏng hết mức có thể, nỗ lực ép xuống cơn đau.

Bác sĩ nói qua điện thoại sẽ nhanh chóng đưa xe cấp cứu đến, Lê Hành cảm ơn rồi cúp điện thoại, cúi người lau mồ hôi lạnh trên thái dương, thở hổn hển bên cổ Giản Thư, có lẽ cảm thấy có chút ngứa, Lê Hành thấy Giản Thư nghiêng đầu cọ cọ hai lần.

Giản Thư điều chỉnh hơi thở của mình một lúc, cảm thấy tốt hơn rất nhiều, sau đó mở mắt ra liền bắt gặp ánh mắt gần như đóng đinh trên người mình của Lê Hành.

[EDITED/ĐAM MỸ] TỰ BẠCHWhere stories live. Discover now