Hồ ly xám 7
Sáng sớm hôm đó, cậu nói với hồ ly: "Chúng ta phải đi, cuối cùng quân đội đã hoàn toàn đánh bại kẻ địch."
Hồ ly vẫn giống như trước, nghiêng đầu nhìn cậu.
Cậu duỗi tay sờ đầu nó: "Ta phải về Đô thành phồn hoa, ngươi muốn đi cùng ta không?"
Hồ ly liếm liếm tay cậu, xoay người chạy mất.
Cho đến ngày bọn họ nhổ trại rời đi, hồ ly cũng không có xuất hiện nữa.
Cậu có chút mất mát, cảm thấy giống như mất đi một bằng hữu.
Nhưng như vậy cũng tốt, trong Đô thành không có rừng để nó ẩn thân, nơi đó có lẽ còn có rất nhiều người muốn khăn choàng đuôi hồ ly, nó vẫn là lưu lại nơi này thì tốt hơn.
Cậu bình thường trở lại.
Lúc gần đi, cậu đem cái túi rượu treo ở trên cành cây thấp ngoài doanh địa.
Ngày hôm sau, không còn thấy túi rượu nữa.
***
Chờ đến khi cái này túi rượu lại xuất hiện lần nữa, nó được treo ở bên hông của một công tử áo xám, khoảng cách túi rượu xuất hiện lần đầu tiên cũng đã gần 40 năm.
Túi rượu đã cũ không thể đựng rượu nữa, nhưng công tử vẫn giắt nó bên hông như bảo bối.
Ngày hôm nay, hắn một mình đi trên con đường chật vật hỗn loạn ở Thục Quốc, chuẩn xác mà nói nơi này đã không còn kêu Thục Quốc nữa, thiên hạ hiện giờ, là do nam nhân họ Triệu định đoạt, người nam nhân này viết một bài thơ:
Thái dương sơ xuất quang hách hách.
Thiên sơn vạn sơn như hỏa phát.
Nhất luân khoảnh khắc thượng thiên cù.
YOU ARE READING
Bách Yêu Phổ
General FictionTác giả: Sa La Song Thụ--- Dịch: Yên Hoa **Truyện kể về các loài yêu quái, thuật lại những nỗi tang thương của thế gian, viết chính là yêu, cũng chính là người. Trăm yêu, trăm chuyện, trăm tình ấm áp lạnh nhạt bạc bẽo của nhân gian. Đời người vô t...