Ứng Thanh (kết)

67 4 0
                                    

Ứng Thanh (kết)


   Sáng sớm hôm sau, ở trong rừng cây cách giếng cổ rất xa, nổi lên một ngôi mộ mới.

   Trên bia mộ bằng gỗ, có người khắc "Hứa Phi Vân chi mộ".

   Nghiến Răng ở trước mộ niệm kinh một đêm.

***

    Lúc trời sắp sáng, Liễu công tử gấp gáp từ nơi nào đó trở về mang về tin tức mà Đào Yêu muốn biết.

    Hắn nói, trên sổ sinh tử có viết, nàng ta họ Hứa tên Phi Vân, người Lạc Dương, ba mươi năm trước theo nhà chồng dời đến Ô Đầu Trấn, tính tình ôn hậu hiền lương, đối với phu quân chưa từng hai lời, sợ chính mình một câu nói sai sẽ chọc cho đối phương không vui, so với Mã gia nương tử, chỉ có hơn chứ không kém. Phu quân là người đọc sách truy cầu viễn vông xa vời, mười ngón tay không dính nước, mắt thấy cuộc sống ngày càng khó khăn, Hứa nương tử chỉ phải gánh vác công việc bán cháo bán mì, xuất đầu lộ diện vất vả kiếm chút tiền, phu quân nàng một bên xài tiền nàng kiếm về, một bên lại quở trách nàng tư chất ngu dốt không có mặt mũi không ra được thính đường, nhưng nàng vẫn là không có nửa phần cãi cọ, luôn cho rằng mình chỉ cần cúi đầu lúc nào cũng phụ họa, thì có thể cùng y bạch đầu giai lão. Sau đó, phu quân nàng cũng không biết tại sao gặp được chuyện tốt, được chức quan nhỏ, lại gặp được tiểu thư nhà giàu ưu ái, liền tìm cái lý do hưu thê. Ngày hôm sau sau khi nhận được hưu thư, Hứa nương tử liền treo cổ tự sát, phu quân nàng đem nàng chôn qua loa dưới cây hòe, cả một khối mộ bia cũng không lập cho nàng, liền đi đến chỗ y nhậm chức."


    Dứt lời, Liễu công tử lại nói: "Ta thuận tiện xem tình trạng hiện giờ của phu quân nàng ra sao ."

   "Như thế nào?" Nghiến Răng xoay đầu hỏi, "Có bị báo ứng không?"

    "Không có a." Liễu công tử nhìn cái mồ trước mắt , "Người này cưới tiểu thư nhà giàu, sinh hai trai một gái, hiện giờ tuy không làm quan rồi, nhưng ngày tháng trôi qua cũng nhàn nhã giàu có."

   Đào Yêu ngáp một cái, tiếp tục ném giấy tiền vào đống lửa, lẩm bẩm: "Ngươi xem, đã chết một cách vô ích đi. Nếu làm một kẻ hèn mọn là có thể lưu lại thứ mình muốn lưu lại, vậy cuộc sống này cũng quá dễ dàng đi."

    Nghiến Răng tiếp tục niệm kinh, Cổn Cổn đã ngủ thành một cái cầu lông cuộn tròn, Liễu công tử cùng nàng ngồi ở trước đống lửa, tro giấy tiền bay tán ở trong gió đêm.


***

      

     Lúc rời khỏi Ô Đầu Trấn, Hạ Sơn tới tiễn đưa, hắn vui mừng như một đứa trẻ, nói trong một đêm thân thể của muội muội khôi phục bình thường.

   Đào Yêu không có nói chân tướng cho hắn biết, cũng không có muốn tiền khám bệnh của hắn, chỉ kêu hắn giúp nàng thuê một chiếc thuyền, nàng nói bọn họ muốn đi về phương bắc.

    Hạ Sơn cảm thấy bọn họ quả thực là thần tiên, còn nói Mã gia nương tử hiện tại ở tạm nhà của hắn, thần trí cũng thanh tỉnh, tuy vẫn là buồn bực không vui, nhưng ít ra không có đòi chết đòi sống, hắn nói qua một thời gian xem phải an trí nàng như thế nào.


    Trước khi chia tay, Hạ Sơn vẫn là có chút không yên tâm, nhỏ giọng hỏi Đào Yêu: "Quái bệnh kia thật sự đã trị hết? Sẽ không tái phát? Đào đại phu, nếu không cô vẫn là lưu lại phương thuốc cho ta, vạn nhất có cái gì, ta cũng dễ ứng phó."

    Đào Yêu nghĩ nghĩ, nhặt một cục đá dưới chân lên, ở trên mặt đất viết mấy chữ, sau khi viết xong vỗ vỗ tay, nói với Hạ Sơn: "Phương thuốc chỉ có một cái này, ngươi xem mà làm."

    Dứt lời, nàng giống như con thỏ nhảy lên thuyền, chỉ về phía trước, nét mặt toả sáng nói: "Xuất phát, hướng về phía bắc!"


    Liễu công tử ôm hai tay, gật gật đầu: "Lúc này không chỉ sai."

    Nghiến Răng cùng Cổn Cổn cười trộm không ngừng.

    Người cầm lái khởi động thuyền, xuôi dòng mà đi.

    Hạ Sơn đứng ở trên bờ dùng sức phất tay, cho đến khi không nhìn thấy bọn họ, mới cúi đầu nhìn phương thuốc Đào Yêu để lại cho hắn .

   Ở trên mặt đất chỉ có một câu....


Sao phải sống hèn mọn như vậy.

Bách Yêu PhổWhere stories live. Discover now