Ứng Thanh 2

73 2 0
                                    

Ứng Thanh 2


    Hai người đang nói bừa, đằng trước lại truyền đến tiếng Đào Yêu kêu to "Ai nha".

    "Thật sự không phải cố ý khiến cô nương kinh hoảng." Một thanh niên hai mươi mấy tuổi bộ dạng vụng về, vội không ngừng xin lỗi.

    Một con chim bị mũi tên bắn xuyên qua rớt ngay dưới chân Đào Yêu, một cọng lông chim còn treo ở trên bím tóc của nàng.

    Đào Yêu thở phì phò chỉ trích nói: "Ngươi có biết tùy ý bắn tên là việc rất nguy hiểm không, may mà con chim này không lớn, nếu như ngươi bắn rớt con chim ưng, ' leng keng ' trúng trên đầu ta, ta sẽ thực ngượng ngùng đấy."


   Thanh niên chảy mồ hôi đầy đầu, liên tục chắp tay thi lễ: "Là ta sơ ý. Chỉ bởi vì vùng đất hoang này không có người ở, ai ngờ hôm nay gặp cô nương."

    Liễu công tử tiến lên sờ sờ đầu Đào Yêu: "Được rồi, không làm chết cô được." Nói xong hắn nhìn con chim đã chết: "Tiễn pháp của tiểu ca thực chuẩn, một mũi tên xuyên tim. Chỉ là giờ đang mùa xuân, vạn vật tân sinh, ngươi giết chim lớn, chỉ sợ chim non trong ổ cũng không có đường sống."

    Nghiến Răng lắc đầu, liên tục niệm A Di Đà Phật.


     Gương mặt của thanh niên kia tức khắc trướng đến đỏ bừng, nói: "Ta cũng không muốn làm chuyện sát sinh này, chỉ là trong nhà bần hàn, thân nhân lại nhiễm bệnh, lúc này mới ra đất hoang săn thú, lấy những thứ săn bắn được đi đổi chút bạc."

    "Ngươi ở gần đây?" Đào Yêu hỏi.

    "Đúng vậy." Hắn vội gật đầu, quay ra sau chỉ phương hướng, "Cách nơi này bảy tám dặm đường, có một Ô Đầu Trấn, đó là nhà ta."

    "Ô Đầu Trấn?" ánh mắt của Đào Yêu sáng lên, "Có đồ ăn không?"

    Hắn có chút ngơ ngác: "Có...... Có mì của Lão Lưu Gia, gà nướng của Vạn Cẩm Ký, ven đường còn có một dãy quán ăn vặt."


    Cơn tức giận bị rớt trúng đầu nháy mắt tan thành mây khói, Đào Yêu quay đầu lại, nét mặt toả sáng nói: "Chúng ta đi Ô Đầu Trấn."

    Cũng coi như là cái tin tốt đi, ít nhất không cần đi lung tung trên mảnh đất hoang tàn vắng vẻ này rồi.

    Thanh niên dẫn đường, ba người một hồ đi ở trong sắc trời càng ngày càng ảm đạm.

    Thanh niên nói hắn họ Hạ tên Sơn, 21 tuổi, ngày thường làm việc ở tiệm rèn sắt, lâu lâu săn bắn chút dã vật đổi lấy tiền, cha mẹ đều đi sớm, chỉ cùng một muội muội sống nương tựa lẫn nhau, chính là người bị bệnh, là thân nhân duy nhất.


    Nghiến Răng hỏi muội muội hắn bị bệnh gì, Hạ Sơn lại ấp úng, chỉ nói là bệnh hiểm nghèo khó trị, không thể ra ánh sáng, không được ra gió, ngày thường chỉ có thể ở tại trong phòng, mới mười lăm tuổi, lại sống đến đau khổ như thế. Nghe vậy Nghiến Răng đầy mặt đồng tình, niệm thiện tai thiện tai.

    Đào Yêu lại không quan tâm đến nội dung bọn họ nói chuyện một chút nào, cũng không quan tâm muội muội của Hạ Sơn bị bệnh gì, nàng hỏi đến nhiều nhất chỉ có "Còn bao nhiêu lâu nữa mới đến?", "Mì của Lão Lưu Gia có hương vị gì?", "Còn gà nướng của cái gì Ký đó, da nướng có giòn hay không?", Khiến cho Nghiến Răng trừng mắt nhìn nàng rất nhiều lần, nói thầm tâm nàng như sắt đá, chỉ quan tâm bụng mình, không để bụng đến tánh mạng người khác.

   

      Tới gần chạng vạng, con đường dưới chân cuối cùng cũng có bộ dáng nên có, hòn đá trải đường, uốn lượn về phía trước, một con sông nhỏ ở một bên, hai chiếc thuyền đánh cá chở đầy những thứ được thu hoạch quay về nhà, có một một nữ tử mặc váy màu xanh nhạt ngồi trên tảng đá cạnh bờ biển, chỉ lo nhìn mặt nước phát ngốc, nhìn thấy nàng ta một thân ủ rũ, trên đôi giày thêu đều là bùn, chắc là đã đi đường quá mệt mỏi.

    Bầu trời u ám nửa ngày cũng không đỗ mưa, không khí ngột ngạt, giống như bà lão nghẹn một bụng tức giận.

    "Đằng trước chính là Ô Đầu Trấn." Hạ Sơn chỉ chỉ phía trước, "Đi qua cái cây hòe đằng kia thì đến rồi."


    Nhưng còn không có nhìn thấy cây hòe, mọi người lại nghe thấy động tĩnh một tiếng "bùm" trước, sau đó là bọt nước văng khắp nơi.

    "Ai nha, không may rồi! Nữ thí chủ ở bờ sông rơi xuống nước!" Nghiến Răng chỉ vào mặt sông, một mảnh màu xanh nhạt nổi nổi chìm chìm ở bên trong hồ nước, nhìn kỹ, đúng là nữ tử phát ngốc khi nãy.

    Thuyền đánh cá đã đi xa, trên sông lại không còn người khác, mắt thấy nàng kia ở trong nước vùng vẫy hai cái, liền dần dần chìm xuống.


    "Ai nha! Làm thế nào cho phải đây!" Hạ Sơn hoảng sợ, vội la lên, "Ta không biết bơi!"

    "Cứu người, cứu người!" Nghiến Răng gấp đến độ kéo tay áo Đào Yêu.

     "Ta cũng không biết bơi." Đào Yêu bĩu môi, "Huống chi nàng ta ngồi rất đàng hoàng, đột nhiên rơi xuống nước, tất là chính nàng ta nhảy xuống. Đã là tự sát, thì không cần người khác nhúng tay vào."

    "Cô......" Nghiến Răng tức giận đến mặt trắng bệch, xoay người kéo lấy Liễu công tử, "Ta biết ngươi biết bơi, trì hoãn nữa nữ thí chủ kia sẽ mất mạng!"


    Tròng mắt của Liễu công tử chuyển động, chỉ nói với Đào Yêu: "Chuyện này, ta tính với cô." Dứt lời hắn liền chạy nhanh về phía bờ sông, nhảy xuống, khi vào nước thế nhưng ngày cả bọt nước cũng không có bắn lên, mạnh mẽ lưu loát đến khiến người líu lưỡi.

     "Ê, huynh muốn đi cứu người, bằng cái gì phải tính sổ với ta! Ta không nhận!" Đào Yêu vội vàng đuổi tới trước bờ sông la to lên.

      Nghiến Răng nôn nóng mà nhìn mặt sông, Cổn Cổn cũng học theo bộ dáng của cậu, ngồi xổm ở bờ sông duỗi cái cổ dài ra nhìn xuống.


    Đột nhiên, tảng lớn bọt nước dấy lên, làm cho cả người Nghiến Răng và Cổn Cổn ướt đẫm, Liễu công tử ôm nữ tử kia lên trên bờ.

     Hạ Sơn nhìn đến ngây cả người, nói Liễu công tử rất có bản lĩnh. Lại nhìn xem nàng ta, hai mắt nhắm nghiền sắc mặt tái nhợt, trên mặt bên trái có một cái bớt màu xanh, hẳn là bị sặc nước ngất đi rồi, Liễu công tử lật người nàng qua, vỗ hai chưởng lên lưng nàng ta. Nữ tử tức khắc phun ra hai ngụm nước, từ từ tỉnh dậy.

    "Ỉ, đây không phải Mã gia nương tử sao?" Hạ Sơn nhìn rõ khuôn mặt nữ tử, lắp bắp kinh hãi.

     "Người quen?" Đào Yêu hỏi hắn.

Bách Yêu PhổWhere stories live. Discover now