Ứng Thanh 8

64 3 0
                                    

Ứng Thanh 8


    Nàng quay đầu nhìn cây hòe già kia, nói, "Nếu ta không đoán sai, dưới cây hòe này là nơi chôn cốt dì Vân, chỉ là năm tháng qua lâu, Lại không có người xử lý, sớm đã nhìn không ra nơi này có ngôi mộ. Vốn dĩ cũng không có gì, ai biểu người của Ô Đầu Trấn xây ngôi miếu Thần tài ngay tại vị trí tương xung với cây hòe này, ngày ngày hương khói thịnh vượng, sinh thành cái nơi mộc hỏa âm dương, hơn nữa còn thêm cái giếng cổ kia, mà địa thủy cũng có, điều kiện tốt như thế, không làm ra một con Ứng Thanh thì thực có lỗi với tạo hóa."

    "Cô còn cười được!" Nghiến Răng kéo tay áo lau miệng, "Rốt cuộc Ứng Thanh là cái gì? Là trùng Ứng Thanh mà cô nói trước kia sao?"


    "Ứng Thanh, có độc, sinh ra từ thi cốt, có thể thao túng thi cốt, hợp thể là yêu, trước lấy yêu khí mê hoặc phàm nhân, lại đem trứng của nó đưa vào cơ thể người, nếu ngăn chặn không kịp thời, thời gian lâu dần, tất gặp đại họa." Đào Yêu bỏ giấy bao vào trong túi vải, "Bản lĩnh của yêu vật này, đó là khiến người phụ họa, đồng ý, nghe theo. Hai người các ngươi ngay từ đầu hít phải yêu khí, dì Vân nói cái gì các ngươi nghe cái đó. Nàng nói mình là phụ nhân tầm thường, các ngươi nhìn thấy đó là một phụ nhân tầm thường, mà ta thấy, lại là một khối thi thể mục nát dưới ảo giác, nàng nói Cổn Cổn là con chó, các ngươi cũng không có phản bác, cả Cổn Cổn cũng không may mắn thoát khỏi, nàng nói cục đá kia là cục xương, Cổn Cổn liền cho rằng đó là cục xương, ăn rất vui vẻ. Chỉ hút yêu khí thì không sao, phiền toái chính là ấu trùng vào trong miệng. Ứng Thanh sinh sôi nẩy nở thực nhanh, một con mẫu trùng mỗi ngày có thể làm ra mấy chục con ấu trùng, nhiều ngày như thế, người đi đêm tới đây không phải ít, không biết còn có bao nhiêu người bị yêu vật này mê hoặc, ăn trùng vào bụng."

    Nghiến Răng nhịn xuống xúc động muốn phun ra nữa: "Ăn ấu trùng vào thì sẽ như thế nào?"


    "Ăn ấu trùng vào thì trúng độc của nó, nhưng cũng không phải ai bị trúng độc đều có phiền toái." Đào Yêu nói, "Phiền toái chính là những người ngày thường có thói quen hèn mọn mù quáng nghe theo, cho dù biết rõ đối phương không đúng cũng không dám nói ra một chữ 'không'. Tỷ như Mã gia nương tử cùng muội muội của Hạ Sơn như vậy. Thời gian lâu dần, độc tính của ấu trùng sẽ càng ngày càng mạnh, cuối cùng khiến cho thân thể họ dị biến, khi đó, người khác nói họ là cái gì, họ liền cho rằng chính mình là cái đó, kêu họ đi làm cái gì, họ sẽ đi làm cái đó, giống như Mã lão Thất nói nương tử y là cái phế vật, nàng nghe được, liền thật sự sẽ dần dần mất đi bộ dáng người thường, biến thành một cái phế vật cả trang điểm rửa mặt cũng không biết, Mã lão Thất lần lượt khiến nàng mất đi sạch sẽ, nàng đã mất bản tính sẽ thật sự giống như mộng du, sớm muộn gì cũng đi đến bờ sông tự sát. Muội muội của Hạ Sơn cũng là như thế, người khác nói nàng ta là heo, cái này vốn chính là khúc mắc của nàng ta, cũng là nguồn gốc của sự tự ti, nàng nghe lọt lỗ tai, tự nhiên cũng từ từ biến thành một con heo. Vật ấy không giống với yêu quái tầm thường, nó sinh ra từ con người, không có tâm tư tu luyện tinh tiến, chỉ lấy phát tán yêu độc gây họa thế nhân làm vui. Không thể không giết."

     Dứt lời, nàng chỉ vào Nghiến Răng cùng Liễu công tử: "Các ngươi nha, còn không mau mau dập đầu nói lời cảm tạ với ta! Mẫu trùng vừa chết, tất cả ấu trùng đó nó sinh ra cũng sẽ không còn đường sống, không thể độc hại người khác. Nếu không có ta thần cơ diệu toán, sớm từ mạch tượng của Mã gia nương tử nhìn ra sự tồn tại của Ứng Thanh, nhanh chóng ra tay trị yêu quái này, hai người các ngươi về sau cũng phiền phức rồi, không biết ngày nào đó có người nói Liễu công tử bộ dạng của ngươi còn xấu hơn con khỉ , hoặc là nói Nghiến Răng thoạt nhìn giống một cái đùi gà ăn rất ngon ......"

    Liễu công tử liếc nàng một cái: "Cô cũng nói Ứng Thanh chỉ làm hại người sống hèn mọn mù quáng, ta một người ngọc diện ngạo cốt, eo nhỏ chân dài, ra được thính đường vào được phòng bếp, so với thần tiên còn ưu tú. Cho dù cô không thu thập mẫu trùng, những ấu trùng đó cũng không làm gì được ta."


    "Eo nhỏ chân dài......" Đào Yêu làm bộ muốn nôn ra.

    Giờ phút này chỉ có Nghiến Răng có vẻ mặt buồn rầu, nhìn đống xương khô trên mặt đất, nói: "Nói như vậy, chủ nhân của bộ xương khô này lúc sinh thời cũng là một người đáng thương sống hèn mọn. Tuy rằng sau khi nàng ta chết dẫn đến yêu quái, gây họa đến người vô tội, chúng ta vẫn là an táng nàng đàng hoàng đi. Chỉ là cả tên họ quê quán của nàng chúng ta không rõ lắm, đốt giấy tiền cũng không biết phải cho ai nhận."

   Lúc này, tròng mắt của Đào Yêu chuyển động, kéo Liễu công tử qua một bên, thì thầm nói vài câu.


    Liễu công tử nhăn mày lại: "Ta không đi! Người ở phía dưới thật sự phiền phức, tuy ta có bản lĩnh thông thiên triệt địa xuyên qua âm dương, cũng không muốn lãng phí ở loại việc nhỏ này."

    "Thực dễ dàng, chỉ cần tìm nhóm bạn thân của huynh đi tra sổ sinh tử của nữ tử này, hỏi rõ tên họ nàng là gì đến từ nơi nào cuộc đời như thế nào, Nghiến Răng thiện lương của chúng ta mới niệm kinh siêu độ cho nàng ta được, huynh xem đệ ấy khổ sở đến độ muốn khóc. Hơn nữa đệ ấy hôm nay còn ăn sâu, quá đáng thương."

    "Ta đâu ra bạn bè thân mật gì! Có điều cô lúc nào thì đối với tiểu hòa thượng tốt như vậy?"


   "Ta là hôm nay tâm tình tốt mà thôi...... Hì hì hì, hơn nữa cũng muốn cảm tạ nữ tử này, huynh cũng biết Ứng Thanh loại yêu quái này cũng không phải chó mèo bên đường, vận khí bao lớn mới có thể gặp được một con!"

    "Từ từ, cô nguyện ý ra tay cứu người, kỳ thật chỉ là vì có được một con Ứng Thanh hóa thành phấn chứ gì!"

    "Bằng không thì sao?"

     "Cô lấy cái thứ ghê tởm này làm gì?"

       "Một ngày nào đó sẽ dùng đến trên người Lôi Thần, nói không chừng chúng ta liền bách niên hảo hợp, hì hì."

    "Ngươi thật không sợ bị sét đánh chết sao......"

   "Ít nói nhảm, mau đi làm việc!"

    "Được, ghi sổ, đây chính là chuyện chính miệng cô cầu ta làm vì cô ."

    "Tính nửa việc đi, vả lại đối với Liễu công tử huynh mà nói thì chuyện này quá dễ dàng."

    "Cút đi!"

Bách Yêu PhổWhere stories live. Discover now