Ứng Thanh 1

117 3 0
                                    

Ứng Thanh

Tiết tử

Sao lại phải sống hèn mọn như vậy.

***

Ứng Thanh 1


    Nghiến Răng chui ra từ trong đám cỏ dại còn cao hơn cả cậu một cách khó khăn, nhìn vùng đất cằn cỗi hoang vu bất tận trải rộng trước mặt, cậu lau mồ hôi trên trán, nói: "Đào Yêu, ta thật sự cảm thấy cô lại đi lầm đường rồi."

    Đào Yêu nhìn trái, nhìn phải, lắc lắc mảnh giấy rách trên: "Không có khả năng! Chúng ta mỗi một bước đều là chiếu theo bản đồ mà đi! Sao có thể đi lầm, còn 'lại' đi lầm!"

    "Cô không cảm thấy dưới chân chúng ta căn bản không có đường sao?" Nghiến Răng nhìn bốn phía chung quanh, ngoài bãi cỏ hoang và một "con đường" bị bọn họ mạnh mẽ giẫm đạp đi ra, cũng chỉ có một con ngài đang bận rộn vỗ cánh bay và Cổn Cổn đang hưng phấn vui vẻ, hơn nữa thời tiết còn không tốt, những đám mây đen không có ý tốt tụ họp lại cùng nhau, cái này nếu như mà thật sự đổ mưa, thì cả cái nơi tránh mưa cũng không có.


     Cậu nhíu mày, ánh mắt hướng về tấm bản đồ trong tay Đào Yêu: "Hơn nữa, bản đồ này là do chính cô vẽ ......"

    "Chính ta tự vẽ thì sao nào? Các ngươi không thấy ta ở ven đường hỏi qua bao nhiêu người qua đường Giáp Ất Bính Đinh, làm biết bao khảo chứng đầy trí tuệ, mới vẽ ra tấm bản đồ hướng đến kinh thành độc nhất vô nhị!" Đào Yêu hào khí mà chỉ về phía trước, "Chỉ cần chúng ta giống như dã lang cố chấp đi về phía bắc, thì nhất định có thể tới kinh thành!"

   Khi nói chuyện, có người vỗ vỗ bả vai Đào Yêu, nàng quay đầu lại, Liễu công tử không biết hiện thân hồi nào, một lời khó nói hết mà nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: "Dã lang, cô chỉ phía đó là phía nam."

    Đào Yêu chớp chớp mắt, nhìn bản đồ, lại nhìn về phía trước, quay đầu lại hỏi Liễu công tử: "Thật sao?"

    Liễu công tử gật gật đầu.

    "Sao huynh không nói sớm!" Đào Yêu tiếp tục chớp chớp mắt.

    Liễu công tử cười cười: "Cô không phải đã nói, mọi việc phải nói đến duyên phận, đã là đi vân du tu hành, đi đến nơi nào đều là an bài của Phật Tổ, đều có dụng ý. Nếu không phải nhìn cô càng đi càng xa, ta không thể tìm thấy bất kỳ thực phẩm nào, thì ta sẽ không đánh gãy duyên phận Phật Tổ an bài cho các ngươi."


    "Huynh......" Đào Yêu chỉ vào mũi hắn, rồi lại tìm không có lý do phản bác hắn, đành phải chụp lên đầu trọc của Nghiến Răng một cái, quở trách nói, "Đệ cũng vậy, đã lớn như vậy rồi mà không phân biệt được đông tây nam bắc!"

    Nghiến Răng ôm đầu ủy khuất nói: "Liên quan gì đến ta ...... Dọc đường đi cô đều cường điệu muốn chúng ta đi theo bước chân của cô, ta đã nói qua rất nhiều lần rằng phương hướng hình như không đúng, nhưng cô căn bản không để ý tới ta."

     Đào Yêu nhất thời nghẹn lời, đành phải lại chỉ vào Cổn Cổn nói: "Ngươi cũng không biết xấu hổ mà làm một con hồ ly, cũng không biết phương hướng!"


     Chính là, liên quan gì đến nó... Cổn Cổn tiếp tục vui vẻ truy đuổi bướm ngài, căn bản không để ý tới cái người đang phát giận lung tung.

    Nghiến Răng bất đắc dĩ nói: "Ta còn tưởng cô lại muốn gạt chúng ta đi đến nơi nào đó xem bệnh cho người ta nữa chứ. Dù sao cô luôn là như vậy, làm theo ý mình."

    "Cái gì kêu 'lại' muốn gạt các ngươi, là hồi nào ta không có nói trước cho các ngươi biết nơi đến, ta là đại phu lại không phải tặc, ta đi trị bệnh cần phảI lén lút sao?" Đào Yêu trợn trắng mắt.


    "Chữa bệnh thì không cần lén lút." Liễu công tử tiếp lời, "Chỉ là có thêm lợi ích gì đó thì......"

    Đào Yêu ho khan hai tiếng, nghĩa chính từ nghiêm nói: "Ta chữa bệnh chỉ lấy thuốc, không lấy tiền, một người tốt hai bàn tay trắng như thế, huynh sao nhẫn tâm bôi nhọ ta như vậy?"

    "Lợi ích trên đời này, cũng không chỉ là tiền." Liễu công tử mỉm cười, "Đừng tự khen mình nữa, không cẩn thận thành nói khoác. Lương khô đã hao hết, hơn nửa ngày không ăn cơm, cô lại không đi đúng phương hướng, cũng chỉ có thể ăn đất rồi."


     Đào Yêu bị hắn làm tức giận đến mặt đỏ tai hồng, bụng cũng không biết cố gắng mà "culu culu" kêu lên, nàng nghẹn nửa ngày, cuối cùng suy sụp gục đầu xuống: "Ta thừa nhận, ta lạc đường."

    "Thật hiếm nha......" Nghiến Răng thè lưỡi, chợt nói, "Vậy làm như thế nào cho phải? Đi ngược về đường cũ?" Nói xong cậu lại nhìn về phía Liễu công tử.

    "Đừng nhìn ta." Liễu công tử xoay đầu đi, "Tuy rằng bản công tử có bản lĩnh phi thiên độn thổ ngày đi nghìn dặm, nhưng ta cũng là tới ' tu hành ', còn đường này phải đi từng bước một mới thể hiện được lòng thành, cho nên đừng hy vọng ta làm tọa kỵ cho các ngươi dẫn các ngươi về chính đạo."


    "Đi đi đi, lạc đường mà thôi, cái gì chính đạo đường tà." Đào Yêu bĩu môi, đi nhanh về phía trước, "Ta xem đằng trước cỏ dại rất ít, chắc chắn có vết chân người để lại, tìm một chỗ đặt chân ăn cơm trước đã, đi thêm mấy vòng cũng không sao, coi như rèn luyện sức lực của đôi bàn chân các ngươi, dù sao kinh thành ở đàng kia, đi trễ mấy ngày nó cũng sẽ không mọc chân chạy trốn."

    Liễu công tử nhìn bóng dáng nàng, chạm chạm Nghiến Răng nói: "Nữ nhân này sớm muộn gì cũng sẽ dẫn ngươi đến một cái hố to, có bò cũng bò không ra."

    "Ngươi lo lắng an nguy của ta?" Nghiến Răng ngửa đầu nhìn hắn.


     Liễu công tử vươn một ngón tay ra: "Một trăm việc, trước khi hoàn thành ước định này, ta đều sẽ để ý an nguy của ngươi."

    "Hòa thượng ăn ngon hơn so với người bình thường sao?" Nghiến Răng nghiêm túc hỏi.

    Liễu công tử gật gật đầu: "Tóc sẽ làm hỏng khẩu vị."

    Nghiến Răng gục xuống hạ mí mắt: "Vậy ngươi có thể cạo trọc đầu tóc người khác rồi ăn."

     "Người xuất gia, ngươi xúi giục ta đi ăn người khác?"

   "A di đà phật, ta chỉ là thuận miệng nói ra."

   Hai người đang nói bừa, đằng trước lại truyền đến tiếng Đào Yêu kêu to "Ai nha".

Bách Yêu PhổWhere stories live. Discover now