Chương 34: Không lên ta nhét ngươi vào cốp xe.

370 51 0
                                    

Ngay sau đó mặt thấm nước mắt của Vưu Nhiên bị nâng lên, trên đôi mắt đen nhánh đôi còn dính nước mắt, thẳng tắp nhìn đôi mắt u ám màu máu kia.

Mặt Mục Phỉ đại nhân ở dưới ánh trăng có vẻ càng thêm tái nhợt, đôi mắt vẫn là giống vừa rồi đỏ thẫm, không hề là màu sắc bình thường, chẳng qua Vưu Nhiên cũng không cảm thấy sợ hãi.

Mà là phi thường chân thành tha thiết mà nhìn chăm chú Mục Phỉ đại nhân gần trong gang tấc như thế.

"Không, không sợ hãi." Vưu Nhiên nhỏ giọng trả lời.

Mục Phỉ hừ cười một tiếng, quả nhiên, câu trả lời của tiểu gia hỏa này vĩnh viễn đều làm cô không đoán được.

"Thanh âm nhỏ như vậy, vẫn là sợ hãi." Mục Phỉ ôm Vưu Nhiên, cố ý nói nói mát, bởi vì cô nhìn Vưu Nhiên này rơi lệ đầy mặt khóc thút thít khuôn mặt nhỏ liền muốn chọc một chút.

Cái này đối với đại nhân thật sự không hề tự giác biết, Ngôn Lôi theo ở phía sau làm như mắt không thấy, tai không nghe.

Vưu Nhiên lập tức nắm chặt nắm tay nhỏ, cổ đủ khí lực nói, "Vưu Nhiên, không sợ hãi, đại nhân."

Khàn cả giọng vẫn là một bộ âm nhỏ giòn giòn, nhưng Mục Phỉ khoa trương che lại lỗ tai, làm Vưu Nhiên nhìn lập tức cúi thấp đầu xuống, cho rằng chính mình mạo phạm đại nhân, "Vưu Nhiên...... Sai rồi."

Chẳng qua, đỉnh đầu nàng vẫn là nghênh đón sờ sờ tóc nàng thích nhất, Mục Phỉ đại nhân nhu loạn tóc nàng, xem ra nàng cũng không có chọc đại nhân giận.

Lúc này Vưu Nhiên mới một lần nữa nâng mặt lên, thật cẩn thận mà nhìn chăm chú sườn mặt Mục Phỉ đại nhân, đôi mắt Mục Phỉ đại nhân đã biến thành Kim Hạt Sắc ngày thường.

Chẳng lẽ đại nhân thật là thần minh sao? Cũng hoặc là Hán Thánh tiên sinh hù dọa nàng nói "Ma quỷ ăn người"?

Đại nhân không nói, nàng cũng sẽ không hỏi, bởi vì ở trong lòng nàng, đại nhân sớm đã là là bầu trời cho người tồn tại.

Đại nhân thật sự thật rất đẹp.

"Đại Dì không dạy ngươi không thể nhìn thẳng ta như vậy sao?" Mục nhìn cũng không cần nhìn, là có thể biết tiểu gia hỏa đang lén lút nhìn cô, bởi vì ánh mắt nóng bỏng thật là không che giấu chút nào.

Nhưng cùng Khảm Bá Từ khác nhau, cô bị Vưu Nhiên nhìn như vậy, không có chút nào không thoải mái.

Tương phản, cô ngược lại cảm thấy chơi thật tốt, đôi mắt nhỏ chân thành tha thiết, chờ đợi, luôn có thể làm cô thật ngạc nhiên.

Vưu Nhiên lại nhanh cúi đầu, rầu rĩ mà ngập ngừng "Có...... Thật xin lỗi".

Ngôn Lôi đi theo ở phía sau các cô, nhìn vị nữ chủ nhân nhà mình trêu chọc "Ác liệt" như thế, trêu chọc thiên tính con nít, chỉ có thể buồn cười, thời tiết đêm nay chuyển biến cực kỳ tốt đẹp, không có gió lạnh như vừa rồi, có chỉ là gió đêm nhu nhu thổi qua.

Ngôn Lôi nhìn chủ nhân không hề có ghét bỏ ôm tiểu gia hỏa, hắn cũng không có tiến lên hỏi.

Huống hồ, mặc dù chủ nhân mang giày cao gót nhưng bước đi cũng vô cùng uyển chuyển nhẹ nhàng, Ngôn Lôi phát hiện quanh thân chủ nhân tựa hồ quay là một chút ánh sáng nhu hòa mỏng manh, phỏng chừng là mắt hắn đã già, thế nhưng cảm thấy chủ nhân giờ phút này ngoài ý muốn là rất ôn nhu.

Editing | Phía trên môi nàng - Tố Tây | BHTTWhere stories live. Discover now