Chương 1: Cách Để Vượt Qua Chỉ Có Thể Là Đối Mặt

943 62 2
                                    

Cách Để Vượt Qua Chỉ Có Thể Là Đối Mặt.

Hứa Trác cứ tưởng cuộc đời của cậu như vậy coi như chấm dứt, cuộc sống chả mấy tốt đẹp như vậy cứ thế nói kết thúc là kết thúc, cậu dù gì phát chán cuộc sống này cũng không thể cam lòng, cậu mới bao nhiêu, chỉ là một thằng nhóc mười bảy tuổi, chết đi chẳng phải còn quá trẻ hay sao?

Cậu thật sự có chút không cam lòng, ông trời chẳng cho cậu cứ thứ gì mất đi lại thành cái dạng này, cách chết cũng thảm nhất, chắc hẳn sẽ trở thành quỷ lang thang oán niệm chất chồng mất.

"Bác sĩ! Con tôi hôn mê đã một tuần rồi, tại sao vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại?"

Ở một nơi gọi là bệnh viện, mọi thứ dường như yên tĩnh đến đáng sợ, có tiếng khóc, tiếng thất thanh lo lắng, tiếng hỏi mà vẫn chưa nhận được câu trả lời.

Một người đàn ông trung niên bao bọc người đàn bà lại, bà ta khóc rất thảm trên mặt không còn một chút huyết sắc.

Hứa Trác ý thức duy nhất chỉ thấy đầu mình đau như búa bổ, mọi tạp âm cứ loanh quanh trong màng nhĩ cậu, mắt đột nhiên bị đẩy lên, đèn PIN chiếu thẳng vào, Hứa Trác cảm thấy vô cùng khó chịu.

Bác sĩ rọi đèn vào mắt người nằm trên giường nói: "Việc này phải do ý thức của bệnh nhân, gia đình phải chuẩn bị tâm lý có thể bệnh nhân có thể hôn mê cả đời!"

Người đàn bà nghe như vậy, mặc cắt không còn giọt máu, cả người như đê vỡ, nước mắt tuông như mưa, tràn ngập ánh mắt đầy vết chân chim của bà, vẻ lo lắng như chiếm toàn bộ lý trí rốt cuộc không thể chịu nổi, mất đi ý thức.

Người đàn ông vội bế bà lên, khuôn mặt phút chốc cũng già nua hẳn đi.

Hứa Trác không hiểu tại sao lại cảm nhận được toàn bộ chân thực ngoài kia, cảm nhận được đau đớn lấp kín, cảm nhận được khóe mắt nặng trĩu, cái đầu như có toàn bộ tảng đá đè lên, ép ra cả óc, ngoài đau đớn ra thì không còn gì khác.

Rốt cuộc ý thức sống sốt của cậu quá mức mãnh liệt, bên tai Hứa Trác như có một lời kêu gọi mật ngọt, rót vào tai cậu, hắn kêu cậu tỉnh lại, vớt cậu từ địa ngục lăn lộn lên thiên đàng.

Cậu phải sống!

Đôi mắt nhạt màu đột ngột vụt mở, ánh sáng đột nhiên thu vào tròng mắt cậu, không chịu được ánh sáng mạnh như thế mà đôi mắt hơi nhíu lại, thứ trong tròng mắt đầu tiên mà cậu thấy duy nhất chính là trần nhà trắng toát, thân thể không thể cử động, hệt như không thể làm chủ được bản thân.

Mình còn sống sao?

Hứa Trác không ngốc, cậu vẫn nhớ cậu là Hứa Trác và bản thân mình trong tình cảnh này, đây chính là bệnh viện, Hứa Trác nhận thấy đầu mình đau lắm, đau không thể chịu nổi, nhưng thứ mà cậu mơ hồ ý thức được là sinh mạng như cỏ rác của mình, vì một người dưng mà chết thay, vẫn còn sống sao?

Vẫn còn sống sao?

Hứa Trác thật sự có chút không trân trọng sinh mạng của mình, nhưng giờ phút này đôi mắt cũng tràn ngập lệ nóng, khuôn mặt đầy vết xước méo mó trông rất khó coi, nếu như không chết cậu có thể lo cho Hứa Dật, Hứa Dật một mình sống thế nào được, ông ta sẽ chẳng thương xót nó đâu.

[FULL] Đạp Vỡ Khoảng CáchNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ