🥕 Chương 23 🥕: Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu

17.6K 805 26
                                    

Edit: Phưn Phưn
Beta: Đại Bàng
Truyện trên wattpad sẽ được đăng sau wordpress từ 3 - 4 ngày.
Link wordpress: https://luvkkukjungkookjeon.wordpress.com
🥕🥕🥕🥕🥕🥕🥕

Vừa tới nhà, bên ngoài đột nhiên sấm đánh ầm trời, Chu Tương Tương bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, giày cũng không kịp đổi, chạy nhanh lên lầu.

Phó Tranh ngẩn người, "Chu Tương Tương, cậu còn chưa thay giày!"

Chu Tương Tương đang sợ làm sao còn quan tâm được nhiều như vậy, chạy về phòng, đem cửa phòng đóng mạnh, quần áo cũng không thay, cả người chui tọt vào bên trong chăn, vội vàng nắm lấy chăn mền, trốn ở bên trong run lẩy bẩy.

Bên ngoài tiếng sấm từng trận, "Ầm ầm", cả bầu trời dường như muốn sập xuống.

Từ nhỏ Chu Tương Tương đã sợ sét đánh, tim đập nhanh không ngừng, cảm giác hô hấp muốn dừng lại.

Vốn cho là trận mưa lớn sẽ không kéo dài quá lâu, thật không nghĩ đến, trận mưa này xối xả vô cùng mạnh mẽ, khuya khoắt, tiếng sấm vẫn như cũ ầm ầm rung động.

Chu Tương Tương trốn ở trong chăn hơn hai giờ, có chút muốn đi nhà vệ sinh.

Cô cắn răng, lấy dũng khí ló đầu từ trong chăn mền lộ ra một chút.

Trước hết lộ ra, chính là con mắt, đen như mực, hòa làm một với bóng đêm.

Nhưng mà đôi mắt vừa lộ ra, chỉ thấy một đạo tia chớp "Rầm" một cái, đánh vào trên cửa sổ, tiếp theo lại thêm một đạo sấm vang lên.

"A!" Chu Tương Tương sợ hãi kêu lên, đầu nhét lại vào trong chăn.

Toàn thân phát run.

Nửa đêm một giờ.

Phó Tranh ngồi ở trước bàn học, bực bội cắn đầu bút, "F*ck! Mẹ nó cái này giải như thế nào?!"

Nhìn bài tập Toán cả đêm, cầm đề mãi vẫn nghĩ không ra.

"Đồ chơi này học thì có ích cọng lông gì?!" Phó Tranh tức giận châm chọc, mặt đen lại kéo bài thi giống như phát tiết vo thành cục.

Chuẩn bị ném vào thùng rác, bỗng dưng dừng lại, trong đầu đột nhiên vang vọng hai chữ Chu Tương Tương nói, "Thanh Hoa."

Mấy chữ như vậy, từ trong miệng Chu Tương Tương nói ra, nhẹ nhàng, giống như không cần tốn nhiều sức.

Có lẽ cô rất chắc chắn.

Nghĩ đến điều này, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác bất lực vô cùng.

Kém quá xa.

Anh chấp nhận số phận, một lần nữa mở bài thi ra, cầm lấy bút viết công thức tính toán lên giấy nháp nửa ngày, nhưng mọi thứ vẫn như cũ không ra được đáp án chính xác.

"Mẹ kiếp!"

Đột nhiên Phó Tranh đứng bật dậy, cầm lấy bài thi, bước ra khỏi phòng ngủ.

Đi đến cửa phòng ngủ Chu Tương Tương, đá cửa, "Chu Tương Tương, cậu ngủ chưa?"

Trong phòng không có tiếng trả lời.

[EDIT - Hoàn] Cả Đời Sủng Ái - Nghê Đa HỉWhere stories live. Discover now