🥕 Chương 88 🥕: Vợ ngoan, chờ anh!

11.5K 338 4
                                    

Edit: Phưn Phưn

Lúc Phó Tranh về đến nhà, dì Dung vừa mới bưng đồ ăn lên trên bàn, quay đầu thấy Phó Tranh, thì cười, "Còn tưởng rằng hôm nay con không về ăn cơm."

Kể từ sau khi Chu Tương Tương sinh Sủi Cảo, dì Dung liền từ bên nhà cũ của Phó gia tới đây, bình thường giúp bọn họ làm một chút cơm, giặt quần áo, đôi khi giúp Chu Tương Tương trông em bé.

Phó Tranh vừa thay giày vừa hỏi: "Tương Tương đâu?"

Dì Dung chỉ trên lầu, "Ở phòng trẻ em chơi với Sủi Cảo."

Phó Tranh thay dép vào nhà, đi lên lầu.

Dì Dung ở phía sau kêu: "Tiện thể gọi Tương Tương xuống ăn cơm luôn nhé."

Phó Tranh 'Vâng' một tiếng.

Đi về phía trước được vài bước, đột nhiên quay đầu lại, bước xuống lầu.

"Sao thế?" Dì Dung nhìn anh hỏi.

Phó Tranh đi đến trước mặt bà, mắt nháy một cái, "Dì Dung, thương lượng với dì một chuyện."

"Chuyện gì thế?"

"Buổi tối để Sủi Cảo ngủ ở nhà dì được không? Chỉ một đêm thôi."

Dì Dung ngẩn người, lập tức lộ ra vẻ mặt ái muội, cười nói: "Trời ạ, bộ dạng nghiêm trọng này của con, làm dì tưởng có chuyện gì. Dì thì không có vấn đề gì, nhưng mà con hẳn là hiểu rõ tiểu ma vương của con mà, không xa mẹ nó được."

Phó Tranh: "..."

Anh đây là đã tạo cái nghiệp gì vậy hả!

Trong lòng lại càng oán hận sâu hơn với con trai mình, sao Quan Âm Tống Tử không đưa xuống một bé gái cho anh chứ?

Buổi tối, Phó Tranh ở thư phòng xử lý xong công việc, trở về phòng ngủ, thì thấy Chu Tương Tương ngồi trên giường, một góc áo ngủ nhấc lên, đang cho tiểu ma vương bú sữa.

Phó Tranh bĩu môi, mặt mũi vô cùng mất hứng, "Không phải buổi chiều mới vừa cho ăn à?"

Chu Tương Tương không ngẩng đầu, nói: "Con nít mau đói bụng mà."

Phó Tranh đi sang ngồi, nghiêng đầu trộm liếc ngực Chu Tương Tương một cái.

Con thỏ trắng nhỏ lắc lư trước người. Vừa mềm vừa trắng.

Cổ họng Phó Tranh kéo căng, yết hầu nhịn không được lăn lên lăn xuống một cái, thân thể lập tức trở nên khô nóng.

Anh lại gần, đôi môi nóng hổi dán bên lỗ tai của Chu Tương Tương, thấp giọng nói: "Vợ, anh cũng muốn ăn."

"Ăn cái gì?" Chu Tương Tương vô thức ngẩng đầu qua, sau đó thì thấy hai mắt Phó Tranh đang nhìn chằm chằm vào ngực của mình.

Mặt cô đỏ lên, theo bản năng nghiêng người, giọng nói nho nhỏ, có chút thẹn thùng, "Nói bậy bạ gì đó."

"Không có nói bậy mà." Phó Tranh trả lời, hai mắt nhìn chằm chằm con trai đang nhắm mắt bú sữa mẹ, giọng điệu vô cùng hờn tủi, "Chỗ đó của em, trước kia đều chỉ có anh mới có thể đụng vào."

[EDIT - Hoàn] Cả Đời Sủng Ái - Nghê Đa HỉWhere stories live. Discover now