Chương 1: Trọng sinh

76.2K 3.2K 436
                                    

Bất cứ thứ gì cũng không thể nhìn thấy.

Màn đêm ngột ngạt quét sạch tất cả. Ngực bị đè nén, như bị vật gì đó tầng tầng lớp lớp đè lên, ngay cả hô hấp bình thường nhất cũng trở nên vô cùng khó khăn, tưởng chừng một giây sau sẽ chết.

Bởi vì bản năng sinh tồn, Cố Dương hít vào từng ngụm rồi thở dốc, bên tai là tiếng gió thổi ồn ào.

Cả người dần ngã xuống.

Tiếp tục rơi xuống.

Gần như nghẹt thở.

Trong phút chốc, cậu đột nhiên dùng sức mở mắt ra, đôi mắt đen tràn đầy sợ hãi.

Trước mắt có thể nhìn thấy đồ vật, từ mơ hồ rồi dần dần trở nên rõ ràng.

Tiếng ù ù bên tai cũng chậm rãi tản đi.

Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng sàn sạt của ngòi bút ma sát vào giấy.

Ánh mắt của Cố Dương trống rỗng, cứng nhắc quay đầu theo bản năng, nhìn lướt qua bốn phía.

Cậu không chết sao?

Vì sao lại ở đây?

Vẻn vẹn một giây sau Cố Dương đã biết đây là nơi nào, và là đoạn thời gian nào.

Trong đợt thi học kỳ lớp mười.

Vô số đêm, cậu mơ thấy -- ác mộng cuộc đời bắt đầu.

Ngày đó, cha mẹ cậu bất ngờ qua đời.

Bởi vì cậu còn là vị thành niên, chỉ có thể đến ở chung với anh trai của cha mình, ăn nhờ ở đậu. Mà từ khi còn bé, người bác này rất chán ghét cậu. Bác nhận nuôi cậu chẳng qua là vì muốn hưởng di sản, không cho cậu một tí nào.

Cho tới nay, Cố Dương luôn nằm mơ, hận không thể thay đổi đoạn quá khứ này.

Mặc dù giấc mơ đều là giả, làm cái gì cũng chỉ phí công, cậu không nhịn được muốn thử nghiệm xem sao.

Cố Dương đứng lên, chạy ra khỏi phòng thi, không thèm để ý đến giáo viên đang lớn tiếng mắng sau lưng cậu -- "Bạn học kia, em đang làm gì vậy? Kỳ thi còn chưa kết thúc! Đứng lại!"

Cố Dương lấy điện thoại di động của mình ra, vừa chạy vừa bấm số điện thoại của mẹ Cố.

Tựa như đã luyện tập vô số lần, giọng cậu khàn khàn, nói: "... Mẹ, con không được khoẻ, mẹ có thể đến trường học không? Con muốn đi khám bác sĩ."

Giọng nói dịu dàng thân quen bên tai, lo lắng hỏi: "Sao vậy? Chỗ nào không thoải mái, con đã nói với giáo viên chưa? Lên phòng y tế trường chưa?"

Cố Dương đột nhiên cảm thấy bình tĩnh bất thường, cắn răng nói: "Vâng, thầy y tế nói con nên đi bệnh viện."

"Được được, mẹ với ba con lập tức đến trường học đón con."

Cố Dương vội vàng nói: "Ba mẹ đừng đi con đường quảng trường kia! Nơi đó... Đèn xanh đèn đỏ nhiều lắm, nhất định phải tránh khỏi nơi đó, không thể đi đường đó!"

Bởi vì, cha mẹ Cố xảy ra tai nạn xe ở nơi đó, một chiếc xe hàng lớn quá tải lật nghiêng, không hề có điềm báo trước, trực tiếp đè lên xe bên cạnh, chỗ tài xế mà ba Cố ngồi đã bỏ mạng, mẹ Cố được đưa đến bệnh viện, cuối cùng vẫn không cấp cứu kịp thời. Từ trường học tới, Cố Dương chỉ kịp nhìn mẹ mình một lần cuối. Khi đó, ý thức của mẹ Cố đã không còn rõ ràng, đôi mắt không có tiêu cự. Sắc mặt trắng bệch, tràn đầy tiếc nuối cùng không cam lòng, thấp giọng nói: "Không thể nhìn con lớn rồi..."

[ĐM- HOÀN] Đừng hòng ly hônWhere stories live. Discover now