Chương 50: Tịch thu

13.7K 878 158
                                    

Cố Dương bị Lục Ngôn cưỡng ép khiêng vào biệt thự, nằm nhoài trên vai Lục Ngôn, một mặt sống không còn gì luyến tiếc.

Người bình thường sẽ biểu lộ cảm xúc này sao?

Rất có vấn đề đúng chứ?

Dương Dương muốn khóc.

Sớm biết vậy đã không lóng ngóng chạy về, tên Lục Ngôn biến thái kia cô đơn khổ sở chỗ nào? Hay tự mình gạt mình?

Từ sau lần Lục Ngôn lừa cậu chuyện chân còn chưa khỏe, Cố Dương đã không ngốc bạch ngọt như trước nữa, nhưng Lục Ngôn nói cái gì cậu vẫn tin.

Phát hiện Lục Ngôn thật sự khiêng cậu thẳng lên lầu, đi vào phòng ngủ, ném cậu xuống giường...

Cố Dương hoảng rồi.

Vẻ mặt sợ hãi kia, mặt trắng bệch, tựa như thứ mình nằm lên không phải giường, mà là quan tài, sau đó Lục Ngôn sẽ đậy nắp lại, đào hố chôn cậu xuống đất.

Cố Dương dùng cả tay cả chân, vung lung tung trên giường, vội vàng lui về phía sau.

Cậu rất sợ, sợ đau, cảm giác như sẽ chết đi!

Lục Ngôn cũng không ngờ Cố Dương lại có phản ứng lớn đến vậy, thẹn thùng rồi sao?

Lục Ngôn khẽ mỉm cười, thần sắc cực kỳ nhu hòa, mang theo ý tứ động viên an ủi.

Cố Dương thấy, không những không bình tĩnh nổi, còn run run lên, giống như càng sợ hơn.

Đời trước, Lục Ngôn cười kiểu biến thái như vậy, sau đó...

Lục Ngôn không rõ, thu liễm nụ cười, thấy Cố Dương sợ sệt tránh né mình khiến tâm tình không tốt, trầm mặc nghiêm mặt.

Cố Dương... Run rẩy dữ dội hơn, cẩn thận dịch mông vào trong, cố gắng cách xa Lục Ngôn một chút.

Lục Ngôn nhìn chằm chằm động tác của cậu, chuyện này nhìn thế nào cũng là sợ sệt nhiều hơn thẹn thùng, cậu sợ mình cái gì?

Lục Ngôn thở dài: "Dương Dương, em run cái gì? Tôi cũng không ăn thịt em."

Không, hắn sẽ.

Trong lòng Cố Dương hết sức rõ ràng, không tin.

Thực ra, lần này Cố Dương thật sự oan uổng cho hắn. Hôm nay vừa mới nói ra, Lục Ngôn không có ý định tiến triển nhanh như vậy, hắn là người từ trước đến nay luôn kiên nhẫn, đặc biệt là đối với Dương Dương.

Lục Ngôn bắt được tay cậu thấp thỏm lo âu vô thức bám vào chăn, nắm lại trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve, ôn nhu nói: "Tôi chỉ muốn biết trong lòng Dương Dương đối với tôi thế nào, thật sự không có một chút cảm giác với tôi ư?"

Cố Dương cảm giác như một ngọn lửa bao lấy tay cậu, không nhịn được co rúm lại, muốn rút về. Lại bị Lục Ngôn giữ thật chặt, không cho cậu trốn tránh.

"Dương Dương là người đầu tiên tôi thích, chưa từng thích ai đến vậy, nhìn thấy em sẽ khiến tâm tình tốt lên, hận không thể mỗi ngày đều được bên cạnh em, ôm em, hôn em, giữ lấy em..." Lục Ngôn khàn khàn ghé vào lỗ tai cậu, hơi thở ấm áp thổi vào vành tai, đến mức cả người ngứa ngáy.

[ĐM- HOÀN] Đừng hòng ly hônWhere stories live. Discover now