Chap 7: Xích đu

1.5K 140 2
                                    

(Cấm re-up dưới mọi hình thức)

(Đọc truyện đúng nguồn tại w==AT> t- pa. D: Anhuynh2003)

(Không đọc trên trang khác)

Ngụy Vô Tiện sáng sớm trở lại nguyên hình, co thành một cục chui vào chăn chẳng buồn cử động. Chuyện là hắn... đã bị đuổi khỏi phòng Lam Vong Cơ. Mấy ngày trước không biết bản thân làm sao lại không kiểm soát được giữa nguyên thân và nhân dạng. Buổi sáng khi thức dậy thường vô thức trở thành nửa người nửa Hồ.

Buổi sáng khi Lam Vong Cơ tỉnh dậy liền phát hiện thứ đè trên ngực mình không còn là con Hồ ly đen tuyền bình thường. Ngụy Vô Tiện nằm úp sấp trên người y, thân thể thiếu niên trần truồng, trắng noãn dáng sát vào trung y của Lam Vong Cơ. Trên đầu còn có hai cái tai màu đen đang cụp xuống, dưới xương cụt còn mọc chín cái đuôi xòe ra nằm ngổn ngang. Lam Vong Cơ gọi hắn, hắn còn không tỉnh ngủ, lại cọ cọ y. Tiểu huynh đệ mềm nhũn đang ngủ đông của hắn cũng theo động tác cọ cọ y. Con ngươi Lam Vong Cơ hơi co lại, dứt khoát lật người đem con người còn đang ngủ vù vù bó vào trong chăn. Bị động tác mạnh tất nhiên Ngụy Vô Tiện cũng tỉnh táo được 3 phần, liền nhìn thấy thân thể hiện tại của mình. Hắn chỉ có thể cười hè hè nói: "Đế Quân, không phải là ta cố ý đâu mà".

Chuyện xảy ra liên tiếp vài ngày, Lam Vong Cơ dứt khoát đuổi hắn qua phòng bên cạnh. Càng nghĩ càng không hiểu mình bị làm sao, Ngụy Vô Tiện xách một cái đuôi lên cắn một phát cho hả giận. Cắn đau đến chảy nước mắt, trong miệng lại ăn một mớ lông. Hắn vùi đầu vào chăn, vừa phun vừa cọ cho lông trong miệng rơi hết ra. Vừa lúc có tiếng gõ cửa, hắn không lên tiếng trả lời được, chỉ lo cọ cọ phun phun. Không lâu sau chăn được nhất lên, hắn nhanh chóng được bao trọn vào một cái ôm ấm áp quen thuộc.

Lam Vong Cơ mang hắn đi rửa miệng, Ngụy Vô Tiện vừa cọ vừa phun cả buổi không công hiệu bằng mấy ngụm nước của Lam Vong Cơ cho hắn súc miệng. Sau khi xử lí hết mớ lông trong miệng Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ lại quen đường cầm mấy cái đuôi của hắn lên kiểm tra. Chẳng mấy chốc đã tìm được cái đuôi bị Ngụy Vô Tiện gặm trọc một góc. Lam Vong Cơ mở hòm thuốc lấy ra một lọ thuốc nhỏ, từ từ thoa lên phần bị gặm trọc. Loại thuốc này đã lâu Ngụy Vô Tiện không còn thoa nữa. Vì lúc mới về đây hắn thường mơ thấy mình đói đến tự cắn lấy đuôi mình, trong vô thức hắn thực sự đêm đuôi ăn đỡ đói, nhiều lần cắn đến máu me be bét. Mỗi lần như thế Lam Vong Cơ thường bất kể là ngày hay đêm khuya đều rất đúng lúc thoa thuốc, băng bó cho cái đuôi bất hạnh bị hắn cắn phải.

Sau này được Lam Vong Cơ nâng trong lòng bàn tay nuôi nấng, đã rất lâu Ngụy Vô Tiện không còn tự cắn đuôi nữa. Hôm nay cắn một cái có lẽ do thói quen vẫn còn. Ngụy Vô Tiện thu cái đuôi được Lam Vong Cơ thoa thuốc lại, nhỏ giọng nói:

- Ta vẫn nên hóa nhân dạng thì hơn.

Nhân dạng sẽ không có đuôi để hắn cắn bậy.

Nói rồi đi vào phòng, vừa hóa hình vừa mặc y phục sau đó tung tăng ra ngoài ăn sáng. Bữa sáng hôm nay Lam Vong Cơ nấu cháo nấm, tay nghề của y do càng làm càng quen, hiện tại nấu ăn không những vừa miệng lại còn nấu được nhiều món. Y vốn đã đạt đến cảnh giới không cần ăn uống nhiều, một lần tích cốc có thể tích rất lâu. Lại vì có một con Hồ ly tham ăn ở nhà nên một ngày 4 buổi đều xuống bếp, làm từ món mặn đến món chay, đồ ăn cơm đến điểm tâm đều thạo.

[ĐỒNG NHÂN VĂN] (Vong Tiện) Ta là hồ ly của Đế QuânWhere stories live. Discover now