Chương 118: Tôi Cảm Thấy Buồn Nôn

5.6K 62 4
                                    


Nhẹ tay đặt trên đỉnh đầu của nàng, hắn thản nhiên nói: "Ngày hôm nay không có nhiều công việc phải xử lý, cho nên thức dậy muộn một chút."

Trong đôi mắt của Tần Cẩn Lan hiện lên một tia sáng.

Cô đột nhiên nắm lấy tay Thượng Quan Hạo, dịu dàng cười rộ lên: "Em đến có được không? Chúng ta còn có vài ngày thì lấy nhau rồi kết quả anh lại phải đi công tác, em thực sự lo lắng nên theo tới, chỉ sợ anh nhiều chuyện phải làm, em sẽ trở thành gánh nặng, thật may bây giờ anh không có việc gì, em có thể ở chỗ này chơi được không?"

Thượng Quan Hạo hạ mắt xuống, liếc nhìn trong đôi mắt mỹ lệ trên mặt cô muốn tìm ra cái gì đó.

Tần Cẩn Lan càng xấu hổ, cắn môi, lại lần nữa mở miệng: "Được rồi, Hạo, em thừa nhận, em tới là có nguyên nhân, em phái người theo dõi anh, bọn họ nói cho em biết..."

Đè nén đau nhức trong lòng xuống, hít một hơi nhìn hắn "Bọn họ nói cho em biết là anh cùng Tiểu Ngữ ở cùng một chỗ, Hạo... nếu ở lại thành phố Z em mỗi giây mỗi phút đều như bị hành hạ, em thực sự chịu không nổi..."

Một câu cuối cùng, cô nói xong đã có phần nghẹn lời.

Trong lòng Thượng Quan Hạo chậm rãi thở dài một hơi, cũng được, Cẩn Lan cũng không phải không thể nói dối, ở trước mặt hắn càng như vậy, cho nên bất kể hắn không đúng nhiều hay ít, cô có thể thừa nhận xác thực nguyên nhân cũng tốt.

Hơn nữa hiện tại xem ra, cô chỉ là đau lòng, không có kích động đến độ tự sát.

Thượng Quan Hạo cúi người, đem cô ôm vào trong ngực, hôn lên trán nhẹ giọng nói: "Em không tin anh, mới có thể nghĩ ra biện pháp tìm người theo dõi anh?"

Tần Cẩn Lan cứng đờ: "Hạo... Em... Em không phải cố ý..."

"Không có việc gì..." Thượng Quan Hạo ngắt lời nàng, nói khẽ "Anh không muốn giấu diếm em, cô ấy cũng ở chỗ này."

Tần Cẩn Lan toàn thân run rẩy một cái, sắc mặt càng trắng bạch như tờ giấy.

"Cẩn Lan..." Hắn thấp giọng gọi, ôm chặt cô ta "Sự tình khác rất nhiều so với suy nghĩ của em, em có thể hỏi anh, có thể trách cứ amh, chỉ là đừng mang thân thể em ra đùa giỡn. Trừ khi em muốn anh cùng chết với em."

Con mắt của Tần Cẩn Lan lóe ra, đè nặng đau lòng gian nan mở miệng nói ra: "Anh mang cô ta tới làm cái gì?"

Thượng Quan Hạo lắng đọng, thản nhiên nói: "Giải sầu."

"Chính là cô ta tự ý đến có đúng không?" Tần Cẩn Lan nắm tay áo hắn, tâm tình kích động "Cô ta cái gì cũng không có, ngoại trừ ba ở bệnh viện đốt tiền và hai bàn tay trắng! Cho nên cô ta không cam lòng, cô ta là muốn lấy gì đó từ chúng ta, cô ta phải đi quyến rũ anh!"

Thượng Quan Hạo nhíu mày, khe khẽ xoa nhẹ lòng bàn tay cô ta, trầm giọng nói: "Vết thương trên cổ tay em vẫn còn chưa tốt, đừng xúc động..."

Tần Cẩn Lan không cách nào không kích động, nhìn hắn, đau xót cùng tha thiết: "Hạo, anh nói cho em biết có phải như vậy hay không? Em một lần tự tử anh rõ ràng đã nói cái gì cũng đều theo ý em! Anh làm sao lại nhỡ làm cho em thương tâm có phải không?"

Khế ước hào môn_phần 1_Cận NiênWhere stories live. Discover now