Chương 49: Nguy cơ sắp tới

7.7K 884 286
                                    

Edit - beta: Axianbuxian12

Lộ Nhậm vừa tắm xong thì nghe bên ngoài truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

Cậu hoảng sợ, đẩy cửa xông ra thì thấy Mục Thanh Đồng ở trên sô pha mặt mũi trắng bệch, nước mắt và nước mũi giàn giụa. Thịnh Cảnh đứng ở một bên, trong tay cầm lọ thuốc.

Lộ Nhậm hỏi: "Sao vậy?"

Mục Thanh Đồng ngẩng đầu lên, cũng mặc kệ người trước mắt là ai, chỉ cảm thấy quả thực là cứu tinh đến.

"Đau đau đau chết tôi rồi, đây là mưu sát!"

Lộ Nhậm ngạc nhiên, nhìn về phía Thịnh Cảnh: "Cậu đã làm gì vậy?"

Thịnh Cảnh rất ấm ức, nói: "Là cô ta muốn tôi giúp hóa khai dược hiệu, tôi nghĩ nếu không chữa khỏi vết thương, cô ta hành động cũng không tiện."

Lộ Nhậm đỡ trán, nói: "Cậu không biết thuộc tính thuần hỏa của cậu không thích hợp để trị thương à?"

Thịnh Cảnh giải thích, nói: "Chỉ là có hơi đau thôi, hóa khai dược hiệu vẫn là có thể làm được, tôi đâu nghĩ cô ta lại sợ đau như vậy."

Lộ Nhậm thấy Mục Thanh Đồng khóc đến ngay hình tượng cũng mất, nghĩ lại nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ làm ồn đến hàng xóm, chỉ đành ngồi xổm xuống, giơ tay đặt lên mắt cá chân cô.

Cậu vận chuyển công pháp, chân khí hóa thành thuỷ chân khí dịu dàng, tuôn ra đầu ngón tay, hoá giải đi hỏa hành chân khí còn đang tuỳ ý "bung lụa" ở bên trong.

Thật ra tốc độ hóa khai dược hiệu của hỏa hành chân khí rất nhanh, ngang với với dùng đạn bắn nổ tung thuốc ra, tốc độ nhanh lại hoá thuốc thành nhỏ vụn thích hợp để hấp thu.

Chỉ là loại đau đớn khi da thịt và kinh mạch bị vỡ ra, quả thực không phải là chuyện mà người bình thường có thể chịu đựng được

Thật ra cũng không thể trách Mục Thanh Đồng khóc thành như vậy, Lộ Nhậm thậm chí có hơi đồng tình với cô.

Mục Thanh Đồng ở tuyến này, nếu nhớ không lầm, chỉ là một người thường, dưới sự giày vò đau đớn này không đau đến ngất đi đã là người vô cùng kiên cường rồi.

Sau khi cậu hóa giải hết hoả hành chân khí, lại tiếp tục dùng thủy hành chân khí đưa thuốc từ từ tiến vào bên trong kinh mạch.

Mắt cá chân sưng đỏ đáng sợ của Mục Thanh Đồng, mắt thường có thể thấy từ từ giảm sưng.

Cô ngừng khóc, ánh mắt nhìn về phía Lộ Nhậm quả thực như nhìn Bồ Tát cứu cô khỏi bể khổ vậy.

"Cảm ơn, rất cám ơn anh......"

Thịnh Cảnh kéo Lộ Nhậm qua, nói: "Lỗ tai tôi đau."

[EDIT]Tôi bỏ chạy sau khi ngược bốn tên tra côngWhere stories live. Discover now