Chương 73: Chìm nổi

1.2K 60 4
                                    

Hạ Vân Tự lặng lẽ cúi đầu, dưới ánh trăng chiếu rọi, gương mặt càng điềm đạm hiền hòa: "Ninh Tị là đệ đệ, mọi việc có Đại ca che chắn đằng trước, đương nhiên khó tránh khỏi tính tình càng hiền lành, cũng may không phải hài tử hư."

"Đúng vậy." Hoàng gật gật đầu, "Thôi không nhắc việc này trước, nếm thử bánh trung thu và rượu nàng chuẩn bị đi."

"Vâng." Nàng mỉm cười, cùng hắn tới hậu viện.

Là chủ vị một cung, nơi ở đương nhiên rộng rãi, hậu điện trở thành chỗ giết thời gian mỗi ngày.

Hậu viện Duyên Phương Cung được chăm sóc rất tốt, hoa cỏ khác nhau mọc đan xen, cảnh trí bốn mùa đều có.

Trước mắt đang là thời điểm quế bạc trong sân nở rộ, hoa trắng nhịu vàng, hương thơm lan tỏa khắp nơi, khi gió thu thổi qua, những đóa hoa trắng chậm rãi rơi xuống, từ xa nhìn lại như tuyết mùa đông.

Bàn đá trùng hợp ở dưới gốc gây, bên trên đã bày sẵn bánh trung thu và rượu ngon, ngoài ra còn vài món xào nhỏ, tất cả đều đựng trong đĩa tráng men màu trắng, trông vô cùng lịch sử tao nhã.

Hai người ngồi xuống, vừa ăn vừa hàn huyên một lúc, Ninh Nguyên cũng tới.

Có hài tử bên cạnh, không khí lập tức sinh động lên không ít. Một nhà ba người vui vẻ nói cười, nhất thời phảng phất như thế giới chỉ có bọn họ, không còn những phiền muộn khác.

Hạ Huyền Thời sau vẫn chiều theo Ninh Nguyên, cho nó uống rượu, hai cha con hành tửu lệnh xong liền vung quyền.

Ninh Nguyên uống khá nhiều rượu nhưng không đến mức say khướt, có điều tinh thần cũng hưng phấn hơn, thế mà đòi vật tay.

Vung quyền thì thôi, một hài tử tám chín tuổi như nó làm sao vật tay thắng người trưởng thành? Hạ Huyền Thời không phải không muốn nhường nó, nhưng nghĩ như thế cũng quá giả tạo, ngày mai Ninh Nguyên tỉnh lại sẽ cảm thấy mất mặt, vì thế đơn giản thoải mái thắng nó ba lần.

Thua ba lần phải uống ba ly, Ninh Nguyên bắt đầu buồn ngủ, ngáp liên miên.

Hạ Vân Tự nghiêm nghị nói: "Không được uống nữa, ngày mai phải đọc sách."

Ninh Nguyên hiểu chuyện, vừa ngáp vừa xua tay: "Không uống nữa, ăn điểm tâm thôi."

Hạ Vân Tự liền gặp cho nó một cái bánh trung thu. Bánh trung thu trong cung đều không làm lớn, cắn hai miếng liền xong. Ăn xong, nó liền nằm dài lên bàn.

Bọn họ đều nói nó uống nhiều nên chóng mặt, muốn nghỉ một lát, sau một lúc lâu không thấy động tĩnh, mới phát hiện đã ngủ rồi.

Hạ Vân Tự thử gọi, nó một chút phản ứng cũng không có, không khỏi cười: "Thần thiếp đi gọi cung nhân tới đưa nó về phòng."

Nàng vừa đứng dậy, hắn liền ngăn cản: "Không cần." Nói rồi, hắn ngửa đầu uống cạn ly rượu, đứng dậy, bế Ninh Nguyên lên, cười bảo, "Trẫm bế nó về là được, không cần gọi cung nhân."

Hạ Vân Tự đáp "Vâng", hắn đã sải bước đi về phía trước.

Hài tử tám chín tuổi rất nặng, Hạ Vân Tự vội đuổi theo đi bên cạnh. Bước đi của hắn rất vững vàng, thân hình dưới ánh trăng bước đi như cơn gió, chớp mắt đã tới trước cửa phòng Ninh Nguyên.

Vấn đỉnh cung khuyết - Lệ TiêuWhere stories live. Discover now