Chương 16a

61 10 0
                                    

Trải qua một đêm màn trời chiếu đất, một giọt sương mát lạnh trên cọng cỏ chợt nhỏ xuống, đánh thức Nguỵ Vô Tiện.

Hắn nheo nheo mắt, chỉ cảm thấy trên má có thứ gì đó mềm mềm ướt ướt đang di chuyển, hơi hơi ngứa, có chút thoải mái khó tả, mở mắt ra, Lam Vong Cơ đang liếm giọt sương rơi trên người hắn.

Nguỵ Vô Tiện trong lòng tràn đầy kinh ngạc, quay đầu lại, hai cái đầu thỏ va vào nhau.

Lam Vong Cơ lùi mạnh lại một bước, cổ bỗng nhiên vươn lên, hai cái tai dài vèo một phát, dựng lên thẳng tắp, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Nguỵ Vô Tiện.

"........"

Lam Vong Cơ có chút bất an mà xoắn xoắn móng vuốt, vẻ mặt lúng túng do bị bắt tại trận.

Nguỵ Vô Tiện từng bước từng bước đi tới, thân hình không dám nhúc nhích một chút nào của Lam Vong Cơ phản chiếu trong con ngươi màu đen của hắn, Nguỵ Vô Tiện quả thực sắp dỗi tới trên mặt y, y mới ngẩng đầu, giả vờ như không có chuyện gì mà xoay mặt đi.

Nguỵ Vô Tiện cười hắc hắc nói: "Lam Trạm, lại lén lút liếm ta hả?"

Lam Vong Cơ không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ tiếp tục làm bộ không nghe thấy, bất đắc dĩ bị hắn ép quá mức, cả người nhích cả về phía sau, Nguỵ Vô Tiện đặt một chân lên người y xoa xoa, Lam Vong Cơ giật nảy lên, nhảy xéo xéo ra một bước, Nguỵ Vô Tiện một bộ giọng điệu lưu manh ngả ngớn đùa giỡn phụ nữ nhà lành nói: "Úi chà, Lam Trạm, sau khi biến thành con thỏ hoạt bát lên nhiều ha, lại đây, tiếp tục chơi đùa với tiểu gia một chút nhé ~"

Lam Vong Cơ vẻ mặt đề phòng: "Ngươi đừng tới đây!"

Hai con thỏ một xám một trắng lăn ra mặt đất, lại náo loạn mất khoảng một nén nhang, xong việc, Nguy Vô Tiện sung sướng lăn lộn trên mặt đất, Lam Vong Cơ lắc lắc thân mình, liếm bộ lông trắng như tuyết đến chỉnh tề ngay ngắn, đoan chính kềm chế đứng ở đó, làm như chưa hề có chuyện gì xảy ra, lại là vị Lam Nhị công .... thỏ lạnh lùng băng sương kia.

Hôm qua bận rộn một ngày, trong Liên Hoa Ổ đều là cảnh gà bay chó sủa, bị lật tung lên trời, hình người bằng giấy của Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ hoàn toàn không thấy tăm hơi, mọi người đầu tóc rũ rượi ai về chỗ nấy.

Hôm nay hai người dậy quá sớm, bầu trời mới mọc sao mai, nhân lúc người đi lại trong Liên Hoa Ổ chưa nhiều lắm, chân trước chân sau lại chạy vào trong phòng Nguỵ Vô Tiện.

Giang Phong Miên cả tối hôm qua không ngủ ngon, hôm nay vừa mở cửa phòng ra, đã thấy trên người Nguỵ Vô Tiện có hai con thỏ nhảy nhót, làm như thật mà bận rộn bày ra mấy trận thế kỳ kỳ quái quái mà một con thỏ không nên có. Đi theo phía sau ông là Ôn Cẩm mặc trang phục đỏ, dường như được Giang Phong Miên đặc biệt mời đến.

Hai con thỏ thấy Giang Phong Miên tiến vào, cũng không trốn, ngoan ngoãn ngồi xổm trên bụng Nguỵ Vô Tiện, nhìn chằm chẳm vào bọn họ.

Lúc mọi người trên dưới Liên Hoa Ổ đều mặt ủ mày chau, vò đầu bứt tai, ngược lại không biết từ đâu nhảy ra hai con thỏ, xem cái giường Nguỵ Vô Tiện đang nằm đàng hoàng thành chỗ vui chơi, đùa giỡn đến nỗi quần áo xộc xệch, khắp trên ngực đều là những lá bùa nhỏ từ túi Càn Khôn đổ ra, Giang Phong Miên có chút buồn cười lại có chút bất đắc dĩ, không biết nên làm gì hai đứa nhóc này bây giờ, đưa tay ra, đang định túm một con lên, thì con thỏ màu xám kia đã thân thiết cọ tới, móng vuốt gãi vào lòng bàn tay ông, lỗ tai vung vẩy một trận, cái miệng chẻ ba lép nhép không ngừng, rất ra dáng con người, giống như gấp gáp muốn nói gì đó với ông.

ĐÀO HOA LOẠN [VONG TIỆN][EDIT]Where stories live. Discover now