Chương 22a

59 11 0
                                    

Lam Khải Nhân từ xa nhìn thấy Lam Tiểu Cơ bị chôn dưới đất, chỉ lộ ra cái đầu và một nửa thân mình, vô thức dụi dụi mắt, đang trợn mắt há hốc mồm, thì thấy Ngụy Vô Tiện say khướt ngồi bên cạnh.

Trong giọng nói của ông mang theo một tia run rẩy, "Đây là đang làm cái gì?.... Đây là, hả? Ai nói cho ta biết, đây là đang làm cái gì? Nguỵ Anh? Nguỵ Anh, ngươi, ngươi nói xem, ngươi đây là đang làm cái gì?"

Lam Khải Nhân một câu lặp lại ba lần, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Ngụy Vô Tiện men rượu bốc lên đầu, lá gan cũng lớn, chẳng những không chạy, còn nghiêm trang đứng đắn nói với Lam Khải Nhân: "Tiên sinh, không cần kinh hoảng, đây là muốn trồng cho Lam Trạm trở lại đó, các ngươi cũng không cần nghiên cứu phương pháp phục hồi gì nữa, chôn đứa nhỏ dưới đất thế này trồng bảy ngày bảy đêm, bón chút phân, vun chút đất, là có thể lớn lên!"

Lam Tiểu Cơ quay đầu nhìn hắn, kinh ngạc nói: "Nhưng hồi nãy ngươi nói phải cần một tháng."

Ngụy Vô Tiện nói: "Ồ? Hồi nãy ta nói một tháng sao, ngươi chắc chắn là không nghe rõ, đó là ở Cô Tô, Vân Mộng chúng ta mặt trời tốt, phong thuỷ tốt, qua bảy ngày bảy đêm, khẳng định sẽ làm cho ngươi giống như củ sen, từng chút từng chút lớn lên trở lại."

Lam Khải Nhân sau một hồi nghe đoạn đối thoại như thể thiểu năng trí tuệ này của một lớn một nhỏ, giận không có chỗ xả, càng không thèm dài dòng với ai nữa, túm gáy Lam Tiểu Cơ, trực tiếp rút y ra, đặt lên trên mặt đất, ra sức dùng lòng bàn tay vỗ đất cát trên người y, đáng thương cho một bộ giáo phục Lam thị trắng như tuyết không chút tì vết, có vỗ thế nào cũng vỗ không sạch, cục đất to cục đất nhỏ dính bên trên, ngay cả đôi giày nhỏ cũng bị đất cát rơi vào.

Lam Khải Nhân tràn đầy tức giận động tác nhanh nhẹn, cầm bàn chân nhỏ của Lam Tiểu Cơ lên, rút chiếc giày trắng ra, lắc lắc, rồi thô lỗ mang trở lại cho y, dắt bàn tay nhỏ, không hề quay đầu lại bỏ đi.

Lam Tiểu Cơ vừa đi còn vừa quay đầu lại nhìn về phía Ngụy Vô Tiện, "Thúc phụ, Nguỵ Anh hắn nói ....."

Lam Khải Nhân bộc phát ra cơn tức giận dồn nén đã lâu, rống lên một câu: "Sau này không có Nguỵ Anh gì nữa hết!"

Phương án do Lam Khải Nhân quyết định hiển nhiên không có hiệu quả gì, chú thuật phục hồi loé trên cơ thể vài vòng, Lam Vong Cơ vẫn trong hình dáng đứa bé 6 tuổi, nhưng ngày thứ hai, ngày thứ ba sau đó, Ngụy Vô Tiện đều bị cấm gặp Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ từ khi còn nhỏ đến giờ, không phải là một đứa bé dính người, nhũ mẫu, ma ma, tiểu thị nữ tiểu gia đinh đi theo bên người, người mới tới, người cũ đi, y ngoại trừ hỏi một hai câu lý do, thì chưa bao giờ nói thêm điều gì khác.

Lam Tiểu Cơ ôm một bụng thắc mắc một mình trải qua ngày thứ hai, nhưng đến ngày thứ ba, rốt cuộc y nhịn không được hỏi đến Ngụy Vô Tiện: "Thúc phụ, Nguỵ Anh đâu? Tại sao hắn còn chưa tới, huynh trưởng nói mấy ngày nay sẽ do hắn chăm sóc ta. Hôm trước hắn giảng cho ta cuốn Sơn Hải Kinh này, còn chưa kể xong. Còn nữa, thúc phụ, cà rốt của thỏ con ăn hết rồi, sao hắn còn chưa đưa sang mấy củ mới?"

ĐÀO HOA LOẠN [VONG TIỆN][EDIT]Where stories live. Discover now