Chương 43: Tử Nhân

6.6K 426 3
                                    


Cửa vừa mở ra, một lớp tro bụi thật dày liền bay tới, hai Dạ quân đứng trước cửa bị nghẹn không nhẹ, Dạ An Thần cùng Dạ Vị Nhiên lôi kéo người trong lòng lui về sau vài bước, tránh tro bụi tập kích.

Tư khố bảy tám năm không người ra vào, có tro bụi nhiều như thế cũng đúng.

Dạ An Thần nhìn Dạ Vị Nhiên, thản nhiên nói, "Chờ tro bụi tan rồi lại đi vào."

Dạ Vị Nhiên ôm thắt lưng Thiên Tư, cười nhẹ "Ta đã đợi nhiều năm nh vậy, thêm chút thời gian cũng chẳng sao."

Đến khi cửa tư khố hoàn toàn mở, gió nhẹ thổi vào, tro bụi rất nhanh liền tan hết.

Vào tư khố, không gian tản ra hương vị của gỗ, không dễ ngửi, nhưng cũng chẳng khó nghe.

Ôm người trong lòng, Dạ An Thần nghiêng người đối với Dạ Vị Nhiên nói "Trẫm và A Linh cũng không biết bộ dạng Mê Liên thảo ra sao, các ngươi mô tả, cho hai Dạ quân bên ngoài tìm giúp xem sao."

"Theo ta đọc từ sách thuốc, Mê Liên thảo gần giống hoa sen, hoa màu trắng, nhụy màu lam nhạt, độc tính của Mê Liên thảo rất mạnh, nếu không xác định được, tuyệt đối đừng chạm đến nó." Thiên Tư nhẹ nhàng giải thích.

Dạ An Thần cùng Tuyết Sương Linh gật đầu, cho Dạ Vị Nhiên gọi người vào, cùng nhau tìm kiếm.

Đây là lần đầu Dạ An Thần vào tư khố của nàng.

Tư khố có hai tầng, tầng dưới có nhiều giá sách, trưng bày đủ loại đồ vật kiểu dáng thật tinh sảo, chỉ là đã bám đầy tro bụi, ngón tay vừa chạm đến sẽ để lại dấu thật rõ ràng.

Trong tư khố có không ít thứ tốt, đồ sứ ngọc khí chỗ nào cũng có, chỉ có tranh chữ đã có chút tổn hại do bảy tám năm không hảo hảo bảo tồn.

Trên giá sắp xếp theo từng loại, Tuyết Sương Linh trực tiếp đi đến giá chứa dược liệu, cẩn thận tìm kiếm.

"Bệ hạ?" Quét qua một lượt, Thiên Tư vẫn chưa thấy Mê Liên thảo, Tuyết Sương Linh cũng đi xung quanh, bốn người đều đi tầng hai, Dạ An Thần đang đứng cạnh một vách tường.

"A Linh, ngươi xem." Dạ An Thần kéo tay Tuyết Sương Linh, chỉ vào trường kiếm bám đầy tro bụi trên tường "Có giống thanh kiếm "Vô Nhận" đã mất tích không?"

Tuyết Sương Linh cẩn thận quan sát "Xem vỏ kiếm thì rất giống."

"Cầm đến xem thử." Dạ An Thần tiến lên vài bước, đem trường kiếm cầm lấy.

Trường kiếm được rút ra, kiếm quang lóe sáng, dù hơn bảy năm chưa ra khỏi vỏ, trường kiếm vẫn không chút mài mòn.

Vô Nhận kiếm, không phải mang ý nghĩa là Ngọn Gió, mà muốn nói nó đã sắt bén vượt qua mọi lợi khí, cho nên là Vô Nhận.

Thân kiếm có khắc hai chữ "Vô Nhận", quả nhiên lad danh kiếm đã mất tích ba mươi năm.

Dạ An Thần đem vô nhận kiếm đưa cho Tuyết Sương Linh.

Tuyết Sương Linh nhãn tình sáng lên, si mê nhìn trong tay trường kiếm.

"Tặng ngươi." Dạ An Thần cười khẽ, hôn trán nàng "Trẫm nhớ ngươi rất thích danh kiếm."

BHTT| Edited| Nữ Đế Trọng SinhWhere stories live. Discover now