Chương 63. Nghiệp chướng

311 46 10
                                    

Sau khi Doãn Từ rời đi, phòng phương trượng chìm vào im lặng.

Khuôn mặt nhăn nhúm của Giác Hội hiện giờ trông càng thêm khắc khổ, hắn hỏi Giác Phi: "Sư huynh giải nghĩa chuyện này như thế nào?"

"Giác Hội, đệ biết tướng ma quỷ hình thành thế nào chứ? Một kẻ làm nhiều việc ác như Diêm Bất Độ, nếu có vào trận Phật Tâm thì cũng chưa chắc đã có tâm ma. Bởi lẽ, chí thiện hay chí ác thì đều đem lại sự thông suốt cho tâm trí một người, người thế này hiếm nảy lòng ngờ vực. Mà tâm ma lại sinh ra từ nan đề khó giải, cũng như từ nỗi khổ khó thoát của chính bản thân một người."

Sắc mặt của phương trượng Giác Phi trở nên bộn bề cảm xúc.

"Người có ma tướng, nếu không phải thiện giả quay đầu mà đọa ác, thì sẽ là ác giả bị giày vò giữa ý đồ tỉnh ngộ. Ma tướng ấy à, người không mạnh thì khó mà có được, chấp không nặng cũng khó có thể thành. Mà nghiệp chướng tích lũy giữa những mối nhân duyên phức tạp trên đời sẽ chỉ bức người ta đi về hướng hỗn độn, để đến cuối cùng sẽ trở thành ma quỷ."

Giác Hội vỡ nhẽ: "Hỏi đường cùng, đáp chúng sinh. Doãn thí chủ hẳn là 'thiện giả đọa ác'. Cậu ấy còn một mối duyên trần chưa đứt, chúng ta giúp cậu ấy một tay, với hy vọng có thể giải tỏa tướng ma cho cậu ấy."

"Đúng vậy. Chẳng qua mấy chục năm nay lão nạp chưa từng nghe nói đến thảm kịch nào làm rúng động trời đất, cũng chưa từng gặp cao thủ tương đồng, nên quả thực đoán không ra tình trạng của Doãn thí chủ."

Phương trượng Giác Phi vừa đếm Phật châu vừa mỉm cười chua chát.

"Thôi, lát nữa ta sẽ viết bái thiếp, còn đệ thì đi đem cả ghi chép của sư thúc tổ lẫn mật thư của phái Thái Hành lại đây. Mai ta sẽ giao ba thứ này cho họ... Tâm ma của Thời chưởng môn tuy lớn nhưng được cái đơn thuần, tạm thời không cần lo lắng. Mỗi tội màu trắng cũng lại là màu dễ dính nhơ... xem ra hai thầy trò họ gặp nhau, âu cũng là số kiếp."

Giác Hội khẽ niệm câu Phật hiệu.

"Cậu học trò kia của đệ... tên Tri Hành đúng chứ? Lần gặp gỡ dưới quỷ mộ cũng là duyên phận cả, nên là qua ngày mai thì bảo thằng bé chuẩn bị tiễn phái Khô Sơn xuống núi đi."

"Vâng."

Giữa chiều, mặt trời chói lọi.

Khi Doãn Từ quay lại phòng khách, hai cậu đầy tớ cuối cùng cũng trở lại bình thường và đang tâm sự với nhau một cách đầy phấn chấn.

Diêm Thanh đã bôi thuốc lên chân, lau kiếm sạch sẽ rồi đặt nó lên một vị trí thoáng đãng, trông chỉ thiếu nước cúng thêm mấy nén nhang. Trong khi Tô Tứ lại lấy làm bài xích thanh kiếm này, hắn ta liên tục la ó bảo nó chiếm chỗ phơi nắng của mình. Hai người hai nhẽ gây ra những tiếng ồn ào huyên náo.

Tuy nhiên vừa thấy Doãn Từ vào cửa, cả hai đã vô thức giảm nhỏ âm lượng của mình.

Dù thoạt trông Doãn Từ còn rất trẻ, nhưng đã chứng kiến tâm ma của Doãn Từ thì Diêm Thanh và Tô Tứ đều không thể không coi y thành bậc cha bậc chú.

Mà Doãn Từ lười giả bộ quá nhiều nên cũng tương đối hài lòng trước thái độ hiểu chuyện của Tô Tứ Diêm Thanh. Y trưng ra bộ dạng "đại đệ tử phái Khô Sơn" và nói: "Mấy ngày này phải trải qua hết tham sân si lại đến thử kiếm Từ Bi làm các ngươi cũng vất vả rồi. Vừa hay gặp được chùa Kiến Trần, một nơi yên tĩnh hợp chữa trị vết thương, nên hôm nay cứ thoải mái nghỉ ngơi cho thật tử tế."

[2][Đam] Tiễn ThầnWhere stories live. Discover now