Chương 60: Trở về

19.9K 547 53
                                    

Triệu Thừa Dư nhàn nhã dựa vào ghế sofa, một tay phủ ở sau lưng Cố Hàm Ninh, nhẹ nhàng vuốt ve, đột nhiên tay dừng một chút, ngón trỏ ma sát nhẹ chút da thịt tinh tế lộ ra dưới vạt áo phông, ngón tay khẽ vén lên, chậm rãi chui vào bên trong áo, một đường từ từ lần mò.

Nụ cười trên mặt Cố Hàm Ninh sững lại, tay trái không chút để ý đưa ra sau, bắt được tay Triệu Thừa Dư đang làm loạn càng lúc càng đi lên, đôi mắt rũ xuống, rút tay của cậu ra, nắm chặt, để ở bên đùi, quay đầu nhìn chằm chằm vẻ mặt vô tội của Triệu Thừa Dư, trong mắt rõ ràng viết rằng: bạn học! Đàng hoàng một chút đi!

Triệu Thừa Dư cười cười, hướng về phía sau Cố Hàm Ninh, cắn nhẹ lỗ tai.

“Có cần đi toilet không?”

“Không cần.”

“Là anh cần! Em xem, anh vội vàng tới đây, toilet cũng không đi, nếu không em theo anh cùng đi?” Triệu Thừa Dư hơi thở nhẹ, tiếp tục giựt dây.

“Cùng anh vào nhà vệ sinh nữ sao?” Cố Hàm Ninh nghiêng đầu cười liếc cậu một cái.

Nụ cười của Triệu Thừa Dư bị hóa đá: “Anh nên vào là nhà vệ sinh nam hay là nhà vệ sinh nữ, em không nên có nghi vấn mới đúng. Ừ, cũng có thể có nghi vấn, buổi tối chúng ta tìm thời gian có thể nghiên cứu thảo luận một chút.”

Cố Hàm Ninh không nhịn được, cười híp mắt lại tàn nhẫn nhéo một cái ở eo Triệu Thừa Dư, sau đó nghiêng đầu tiến đến bên tai Triệu Thừa Dư, hơi thở mềm mại nói: “Ừ, muốn nghiên cứu thảo luận thế nào? Có cần hay không vào sâu ra cạn nha?”

Triệu Thừa Dư ngừng thở một giây, trong đầu thoáng hiện mấy hình ảnh mình và Cố Hàm Ninh “Vào sâu ra cạn, tiếp xúc gần gũi”, chỉ cảm thấy trong lòng lập tức nổi lên một tia tê dại, khó nhịn di chuyển thế ngồi, giọng nói càng trầm thấp.”Ừ, đều tùy em. . .”

Cố Hàm Ninh buồn cười quay đầu, ánh mắt quyến rũ nhẹ nhàng liếc cậu một cái, sau đó mới thấp giọng nói: “Bạn học Triệu, thật là không khéo hết sức, hôm qua dì cả nhà mình vừa mới đến thăm, hôm nay còn lưu luyến chưa đi, mấy ngày nay, chỉ có thể đóng cửa từ chối tiếp khách.”

Cố Hàm Ninh cười tít mắt, khóe môi hơi nhếch lên, ánh mắt đen nhánh sáng rỡ lấp lánh. Triệu Thừa Dư nhìn thấy mà gần như không nhịn được muốn nhét cô vào trong ngực, khắc vào trong xương, nhưng chờ cậu hiểu ra được ý trong lời nói, lập tức chán nản, nhìn chằm chằm Cố Hàm Ninh đang cười đắc ý, hạ giọng: “Đi toilet!” Vừa nói, liền nửa ôm hông cô đi, nửa cưỡng chế bắt cô như tù binh đi ra cửa.

Ôm một cái, hôn một không có liên quan đến chuyện dì cả của cô đi?

Khó khăn lắm mới đi tới cửa toilet, Triệu Thừa Dư liền ôm Cố Hàm Ninh vào trong lòng, cúi đầu ngậm lấy môi cô mềm mại, hô hấp dồn dập trằn trọc liếm mút, cho đến khi hai người đều thở hổn hển lúc này mới thoáng ngẩng đầu.

Cố Hàm Ninh vùi đầu ở trong ngực Triệu Thừa Dư, nghe tim đập của cậu ổn định lại, mới ngẩng đầu cười đẩy một cái cậu.

“Không phải vội sao, mau chút đi.”

“Buổi tối chúng ta cùng ăn cơm đi?” Triệu Thừa Dư cúi đầu nhẹ hôn một ngụm trên mi mày cong cong của Cố Hàm Ninh, ôm hông cô không muốn phải buông tay.
“Em đã đồng ý ăn cơm với mọi người, từ chối nữa không tốt. Ăn cơm xong, chúng ta sẽ đi, được không?”

Duyên Tới Là Anh (Full)Where stories live. Discover now