Chương 81

2.3K 226 18
                                    

Cao Lãng không đưa Mạc Thiên về ngay mà nán lại trong một nhà trọ nhỏ, thuê hai phòng. Nhìn y cẩn thận như vậy thật đúng là khó khăn, Mạc Thiên nhìn trời, đúng là sống cái cảnh núp bóng này thật không dễ dàng gì.

Chắc hẳn sớm muộn cuộc chiến cũng sẽ bùng nổ thôi, cái kiểu im lặng thế này chính là bình yên trước bão tố. Quả thật hiện tại tương lai quá mờ mịt.

Sắc trời đã không còn sớm nữa, Mạc Thiên ăn một chút thức ăn sau đó nhìn Cao Lãng đi ra ngoài. Dạo này y có vẻ như khá bận rộn, không biết lại âm mưu cái gì.

Hỏi sao cũng không chịu kể, chỉ nhấn mạnh không cho cậu gặp nam nhân nào đó thôi. Y không biết rằng cứ nhắc như vậy sẽ chỉ khiến cậu càng thêm tò mò thôi à, rốt cuộc là nam nhân nào làm cho Cao Lãng lo lắng đến vậy?

Mạc Thiên bị cầm tù lâu ngày, chán nản ngồi một mình trong phòng, theo cái đà này cậu sẽ thành tự kỷ mất. Nghĩ nghĩ đến việc Cao Lãng còn chưa về liền nảy ra ý nghĩ đi dạo. Ý nghĩ này đúng là có hơi mạo hiểm, thứ nhất là hiện tại cậu chưa quen thuộc ai, năng lực không có, thứ hai là sợ nếu gặp phải người quen cái thân thể này sẽ rất lúng túng.

Nhưng quả thật cảm giác bức bối này rất khó chịu, thế là Mạc Thiên bất chấp, khoác một tấm áo choàng trùm kín mặt, không đeo mặt nạ mà bước ra ngoài. Chắc tối muộn thế này không gặp ai đâu, cậu không thích phải đeo mặt nạ mọi lúc mọi nơi như vậy.

Chỗ cậu cư ngụ rất hoang vắng, sao cái nơi heo hút này vẫn mọc được ra cái phòng trọ nhỉ, hơn nữa vẫn có kha khá người trọ lại, chỉ là tất cả đều không ra ngoài, thức ăn đều gọi người ta đưa vào.

Ban đêm ở đây thật im ắng, đâu đó văng vẳng tiếng côn trùng kêu, Mạc Thiên vừa bước chân ra ngoài đã thấy một luồng hơi mát phả vào mặt.

Cậu ngước đầu nhìn lên trời cao, không quá nhiều sao lắm, chắc ngày mai sẽ không nắng. Nhìn thấy một lối nhỏ, chân Mạc Thiên bất giác đi theo, cảnh đêm có vẻ hơi rùng rợn, nhưng may Mạc Thiên là một người khá gan dạ.

Không ngờ con đường này lại dẫn cậu tới một bờ hồ nhỏ, ánh trăng rọi xuống khiến mặt hồ trở nên lấp lánh đẹp đẽ. Mạc Thiên bước đến ngồi xuống bên mép, nhìn thân hình choàng áo đen đang được phản chiếu mờ ảo.

Cảm giác như tâm đang dần bình tĩnh lại.

Đột nhiên cậu nghĩ đến thế giới cũ.

Không rõ ba mẹ cậu nếu phát hiện ra con mình mất tích thì sẽ ra sao, rõ ràng đã lâu rồi Mạc Thiên chưa liên lạc với người thân, lần cuối chính là mẹ cậu mai mối cho cậu.

Nếu tính ra cụ thể thì quả thật Mạc Thiên rất đáng thương, người thân bỏ mặc, ngoài ra không có bạn bè nào quá thân quen. Cứ ngày ngày sống cô độc như vậy. Tuy nhiên do Mạc Thiên cá tính mạnh mẽ nên nhìn qua cậu là một con người vô tư, thoải mái.

Soạt.

Tiếng bước chân trên cỏ khiến Mạc Thiên giật mình cảnh giác, cậu nhìn về nơi vang lên âm thanh đó mà nhíu mày. Giữa đêm hôm khuya khoắt, ai lại đi ra ngoài vậy nhỉ?

Mạc Thiên quên mất bản thân cũng nửa đêm không ngủ mà chạy ra đây hứng gió lạnh.

Cậu đứng dậy nhìn về lối đi kia, bước chân vẫn đều đều đi đến, mãi một lúc sau mới ló ra một dáng người thon dài.

[Hoàn] Nam Chính, Thỉnh Thẳng Lại!!!Where stories live. Discover now