Phiên ngoại 34

354 29 9
                                    

Kiếm đã nắm trong tay, lại không tìm được người, không thể trọn vẹn đạt được mục đích, một chuyến đi này liền thật sự có chút tổn thất.

Chính là trong chốc lát không biết làm sao để tìm ra người, huống chi, nhân tư phế công* cũng phải có cái hạn độ.

(*Lo việc tư bỏ việc công)

Cho nên thời gian còn lại, Luyện trại chủ chỉ dốc toàn lực chạy đến nơi trại chúng tụ cư, không cho phép bản thân lại phân tâm nghĩ đến chuyện khác.

Mà rất nhanh, nàng cũng không có thời gian để nghĩ đến chuyện khác.

Cũng không cần vội vàng, di chuyển nhanh như điện chớp chỉ mới nửa đường trại chủ đại nhân đã gặp vài trận giao tranh, đều là những trận giao tranh nhỏ với vài người tham chiến, nữ tử đối nam tử, trại binh đối quan binh!

Quả nhiên số lượng quan binh tiến vào trong trại tuyệt đối không ít, chính là tên tiến vào trại cũng không lựa chọn tấn công trực diện, mà là giảo hoạt chia thành từng nhóm, nương bóng đêm che dấu quần tam tụ ngũ âm thầm lẻn vào, đột ngột giết người phóng hỏa,

Giống như một lũ chuột chui rúc trong cống rãnh!

Đáng giận chính là chiêu số âm hiểm này thật đúng là thành công -- đêm nay trong trại đang nới lỏng, đa số trại binh bôn ba một ngày một đêm đã là mỏi mệt không chịu nổi, hiện giờ bụi bậm lạc định, đều ở trong phòng an tâm ngủ say, chỉ có một vài trạm gác cùng nhóm tuần tra ban đêm còn đang hoàn thành phận sự.

Mặc dù mọi người đã cố gắng hoàn thành phận sự bố trí cảnh giới, phần lớn được bố trí ở khu vực trước cổng trại, đối với sự xuất hiện của lũ chuột đột nhập vào trong sơn trại là không kịp đề phòng chuẩn bị, thậm chí có người cho tới lúc này còn chưa xác định được đã xảy ra chuyện gì.

Càng đi xa hơn, những điều nhìn thấy nghe thấy lại càng rõ ràng, Luyện trại chủ cũng càng tức giận không thôi, một đường ra tay tàn nhẫn giết chết những kẻ cản đường, bất đắc dĩ bọn quan binh tách ra thành nhiều nhóm, mỗi lần đều chỉ xuất hiện vài tên, quả thực là giết cũng giết không thoải mái.

Thậm chí có những lão binh nhanh trí, xa xa nhìn thấy cao thủ tiến đến, liền bỏ mặc đối thủ đang giao tranh mà bỏ chạy lấy người, Luyện trại chủ khinh công tuyệt luân có tâm truy kích, rồi lại cố kỵ đám thuộc hạ chưa được giải cứu, không thể không tạm thời dừng chân, có một loại cảm giác bị đè nén vô cùng khó chịu.

Mặc dù đã muốn làm được đến một bước này, nàng cũng không phải mỗi lần đều có thể cứu viện đúng lúc, một đường gặp được mấy nhóm trại binh, có người mang vết thương nhẹ , lại có người thân thụ trọng thương còn có người đã hoàn toàn không có sinh cơ.

Lại bất lực nhìn một thuộc hạ của mình trút xuống hơi thở cuối cùng, thủ lĩnh liền cắn răng, trong lòng dường như đang sôi sục.

Nàng cũng không hối hận vì đã lựa chọn trở về phòng nhỏ tra xét, nhưng nhìn thấy tình huống bi thảm trước mắt không kịp vãn hồi, cũng thực sự là không có tư vị.

Cũng may Ngọc La Sát ân oán rõ ràng tâm đầu tá lộc*, so với tự oán trách, liền càng hiểu được món nợ này nên tính cho ai.

[BHTT] Edit - Ma nữ Nghê Thường - Bát Thiên Tuế - IIWhere stories live. Discover now