Phiên ngoại 23

441 43 1
                                    

Giang hồ đều truyền rằng Ngọc La Sát nóng nảy tà tích tùy hứng làm bậy, nhưng trên thực tế, Luyện trại chủ mặc dù không quá ưa thích nhẫn nại, chỉ là thật sự không phải là loại tùy hứng làm bừa.

Ít nhất trong chuyện đại sự đứng đắn, nàng vẫn xem như hiểu được nặng nhẹ, mà nếu như người khác kính nàng một thước, nàng hơn phân nửa cũng sẽ đáp lễ người khác một trượng.

Cho nên sau khi kinh hỉ lúc đầu gặp lại qua đi, dù không thể chờ đợi được đến thế nào, nàng cũng vốn định trước sẽ xử lý chính sự, chuyện riêng tư tất nhiên chờ đến khi riêng tư lại nói.

Nhưng mà chỉ một lát sau, tính toán này thiếu chút nữa đã bị Luyện trại chủ tự mình làm hỏng rồi —— đơn giản là vì tam chưởng trong lúc vô tình kia.

Vốn là có chút không cam lòng khi người kia đối với nhóm dị tộc nhìn như lưu luyến không rời lúc tiễn biệt, mới đến phía sau lưng nàng vỗ một cái, tuy có chút ý tứ kháng nghị ý, nhưng xác thực chỉ là thuận tay, cũng không có sử dụng chút khí lực nào ở trong đó.

Không ngờ thuận tay vỗ xuống ba cái như vậy, lại khiến cho nàng trong lúc bất ngờ mà rên lên một tiếng, đồng thời lảo đảo suýt chút nữa là té ngã xuống đất.

Càng đáng giận hơn chính là, phản ứng đã là rõ ràng như vậy, người này lại vẫn muốn che giấu, lại cậy mạnh nói cái gì mà chỉ là vết thương cũ khi sơn trại gặp chuyện không may, không quan trọng.

Làm sao có thể không quan trọng? Sơn trại gặp chuyện không may đều đã qua bao lâu? Nếu lúc đó bị thương đến nay còn chưa lành, vậy thương thế kia liền nhất định không thể chỉ như một câu hời hợt không quan trọng!

Đã biết rõ người kia là muốn dỗ dành mình, Luyện nữ hiệp làm sao có thể tin theo? Gần như ngay lập tức đã đem cái gọi là chính sự ném đến sau đầu, cũng mặc kệ xung quanh có rất nhiều cường đạo, chỉ tập trung tinh thần lôi kéo người kia muốn đưa tay nghiệm thương.

Không biết vì sao, bệnh xấu hổ của đối phương lại tái phát, làm sao cũng không chịu phối hợp, bị ép buộc còn liên tục giải thích cho bản thân rõ ràng có bao nhiêu đau mới có thể khiến cho miệng vết thương kia mở ra, bị vỗ vài cái như vậy, sẽ không sao.

Cho nên...Đây xem như là kinh nghiệm đúc kết được sau khi bị thương sao? Giải thích không những không hiệu quả, ngược lại khiến cho trong lòng Luyện trại chủ càng là buồn bực.

Thôi thôi thôi, liền không cùng người bị thương so đo, dù sao chuyện nghiệm thương này là trốn được nhất thời, cũng tránh không được mười lăm!

Luyện đại trại chủ trong lòng có chút buồn phiền, tiếp theo liền thuần thục mà đuổi xong người bên cạnh sự việc bên cạnh, cũng bất chấp kết giao với đại nhân vật đại anh hùng gì đó, chỉ không chút khách khí mà hỏi đối phương muốn mượn một con ngựa, liền vội vã chuẩn bị dẫn dắt người rời đi.

Không thể phủ nhận chính là, tuy có chút vội vàng xao động, tuy rằng trong lòng có chút buồn phiền, chỉ là khi trở mình lên ngựa, lại ôm lấy nhiệt độ cơ thể quen thuộc kia, thiếu nữ vẫn không khỏi có chút cong khóe môi lên.

[BHTT] Edit - Ma nữ Nghê Thường - Bát Thiên Tuế - IIWhere stories live. Discover now