Chương 34: Dỗ tôi đi

2.4K 182 16
                                    

Thời điểm cả lớp ban ba đến trường vào ngày hôm sau, họ thực sự sốc khi nhìn thấy bảng đen sau lớp học.

Trên bức bảng đen là bầu trời đầy sao bao la, những tiểu hành tinh nhỏ cùng vài dòng chữ xen kẽ, ở giữa là một cô gái có đôi cánh đang khép mắt lại, hướng về ánh sáng đôi cánh dang rộng đẹp như mộng.

Trông không giống bảng đen bình thường mà giống như một tác phẩm nghệ thuật.

Sáng tạo không giới hạn về hình thức, phong cách táo bạo giàu trí tưởng tượng khiến ai nhìn qua cũng phải sửng sốt.

Học sinh đi qua bên ngoài lớp học đều dừng lại, kinh ngạc nhìn hồi lâu, cuối cùng không nhịn được "oa" một câu.

"Con mẹ nó, đẹp thật."

"Đây là chữ viết của Lâm Tống Tiện. Ngoại trừ cậu ấy, lớp chúng ta không ai có tài năng như vậy."

"Thứ lỗi cho tôi vì thiếu từ ngữ để miêu tả vẻ đẹp của nó."

"Bảng đen năm nay không cần thứ khác nữa. Nếu được, giữ cái này mãi cũng đi."

Điền Gia Gia đứng đó trợn tròn mắt, buông tay đang ôm Tống Oanh ngây cả người. Ngay sau đó, cậu ấy lại nhanh chóng ôm lấy cô, hưng phấn nhảy tại chỗ.

"Ahhhh, Lâm Tống Tiện quả là thiên tài! Tớ tuyên bố từ giờ phút này tớ là fan cứng của cậu ấy."

Lớp học huyên náo, ồn ào đến mức giờ học đã sắp vào giờ tự bao giờ, nhân vật chính cuối cùng khoan thai từ từ bước chậm, bộ dáng có vẻ vẫn còn ngái ngủ.

"Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, cậu vất vả rồi." Điền Gia Gia đứng lên, cúi người tạo thành nắm đấm, trên mặt Lâm Tống Tiện lóe lên một tia mờ mịt, sau đó mới kịp phản ứng lại, chậm chạp "ờ" một tiếng.

"Không có gì, lúc đầu vốn không có ý giúp cậu." Anh nói một cách thản nhiên, Điền Gia Gia xấu hổ một giây sau liền bật cười.

"Ừ, đúng thế." Để thể hiện sự chân thành, cậu ấy vẫn phải cảm ơn.

"Nhân tiện, tôi với Nhân Nhân định thứ sáu tuần này sau giờ học định đi ăn hải sản. Cậu có muốn đi cùng nhau không? Cảm ơn vì đã hỗ trợ vẽ bảng đen này."

Lâm Tống Tiện mất nửa phút để tìm ra điểm mấu chốt, anh như có điều suy nghĩ nói "Vậy là cậu ấy vì được cậu mời đi ăn hải sản nên mới đi nhờ tôi?"

Điền Gia Gia "???!!!"

"Không phải." Cậu ấy nhanh chóng phủ nhận giải thích một cách khó khăn "Là do tôi năn nỉ quá nên cậu ấy mới miễn cưỡng đồng ý thử, chủ yếu là do bị tôi làm khó..."

"Tôi hiểu rồi." Lâm Tống Tiện ngắt lời, rời đi trước mặt cậu ấy.

Điền Gia Gia nuốt nước miếng tại chỗ, trong lòng vẫn còn kinh ngạc.

Ngay khi Lâm Tống Tiện đến lớp, giờ tự học cũng bắt đầu, Tống Oanh đợi cho đến khi hết tiết học mới có cơ hội, cô làm bộ nghiêm túc đánh giá bức vẽ trên bảng đen, mới bước đến bàn anh mở miệng khen ngợi.

[EDIT/HOÀN] THƯ TỪ XUÂN OANH - GIANG TIỂU LỤCDär berättelser lever. Upptäck nu