Chương 23: Sinh tồn trên đảo hoang

2.5K 165 5
                                    

Bến tàu cách khách sạn hơn nửa tiếng, hai người vào quán hải sản ở tầng dưới ăn trưa, cá tôm sò ốc đều mới được đánh bắt từ biển sáng về, tươi rói, giá lại rẻ.

Tống Oanh mãn nguyện ăn hai đĩa lớn, trước mặt là một đống vỏ. Cô tháo găng tay dùng một lần, ợ một hơi.

Người trước mặt ngồi trên một chiếc ghế lớn, ăn no cái bụng ánh mắt có chút ngốc, mặt mày trắng nõn, động tác có chút thô lỗ, cũng không quan tâm đến hình tượng thiếu nữ của mình.

Lâm Tống Tiện đột nhiên cười phá lên, khi Tống Oanh phát hiện ra, cô trừng mắt xấu hổ.

"Buồn cười lắm chắc?"

"Không." Anh đưa bàn tay lên môi khẽ ho một tiếng, che miệng cười, nghiêm mặt nói.

Tống Oanh nắm tay thành quyền đánh không khí, má hơi phồng lên, có chút hờn dỗi.

"Tôi thực sự không cười nhạo cậu." Lâm Tống Tiện nghĩ rằng các cô gái không cần phải quá quan trọng hình tượng của mình như vậy, ngay lập tức tìm kiếm phương pháp cứu trợ trong đầu.

"Tôi chẳng qua chỉ thấy cậu như vậy rất đáng yêu." Anh thành khẩn, nhìn cô chằm chằm trịnh trọng gật đầu, nói thêm.

"Thật á."

Tống Oanh có chút mất tự nhiên, cô không ngờ rằng từ miệng Lâm Tống Tiện vẫn có thể nói ra những lời như này, cô khẽ ậm ừ, học dáng vẻ của Lâm Tống Tiện trong thang máy.

"Cậu không còn trong sáng đơn thuần nữa rồi, Lâm Tống Tiện."

"?"

"Cậu đã học được cách nịnh bợ rồi đấy."

"........."

Buổi chiều không có nhiều người ra đảo, bến tàu đã cũ, đang đậu bên bờ biển, song song là vài chiếc thuyền đánh cá, cột buồm xen lẫn lộn, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy người trên thuyền.

Trước cửa sổ soát vé có lẻ tẻ vài bóng người, Lâm Tống Tiện nhanh chóng cầm hai tấm vé, cảng vắng tanh, không có tàu khách nào vào bến, không có nhiều khách du lịch trên đảo Đài Tự, chỉ nửa tiếng mới có một chiếc thuyền cập bến.

Trên đảo không có chỗ ở, họ thường đi về trong ngày, cả hai đều để hành lý ở khách sạn, tâm trạng thoải mái, Tống Oanh tò mò nhìn quanh thì thấy một quầy hàng rong bán đồ ăn vặt.

Đoán chừng người dân ở đây mở ra kiếm chút tiền tiêu vặt, ngoài quán ăn vặt người dân địa phương có rất nhiều đồ lưu niệm thủ công, Tống Oanh không mấy hứng thú với những món này, cô mua hai phần sò nướng, vui vẻ mang chúng đưa cho Lâm Tống Tiện.

"Cậu nếm thử này đi, thơm lắm."

Cô ngồi trên ghế, tay cầm hộp giấy, trên tay cầm một chiếc đũa gỗ dùng một lần, ăn một cách thích thú. Phần sò nướng kia nhanh chóng được cô giải quyết sạch sẽ trong chốc lát.

Lâm Tống Tiện từ từ tách đôi đũa ra, chuẩn bị động đũa không quên đánh giá.

"Tống Oanh, cậu thật sự vẫn có thể ăn được nữa sao."

[EDIT/HOÀN] THƯ TỪ XUÂN OANH - GIANG TIỂU LỤCWhere stories live. Discover now