Chương 42: Từ hôm nay trở đi, gọi tôi là Tống Tiện

2.3K 162 35
                                    

Vào ngày ban ba thay đổi chỗ ngồi, toàn bộ phòng học cùng hành lang đều nghe thấy động tĩnh, tiếng va chạm, tiếng bàn ghế xê dịch chuyển động, tiếng nói chuyện ồn ào. Giữa tiếng huyên náo, Lâm Tống Tiện xách bàn đến ngồi xuống cạnh Tống Oanh.

Cô ngẩng đầu lên, bắt gặp khuôn mặt vô tội kia.

"Bạn học Tống Oanh, xin chào, từ nay về sau tôi chính là bạn cùng bàn của cậu rồi."

Vào học kỳ mới, Lâm Tống Tiện cứ như vậy chuyển đến đầu quân ở đây trở thành bạn cùng bàn của Tống Oanh.

Phương Kỳ Dương chính thức bị vứt bỏ một cách thảm thương, thần sắc ai oán đến tận vài ngày.

Đáng tiếc là không ai quan tâm đến cảm xúc nhỏ nhặt của cậu ta.

Hai người ngồi cùng một bàn so với tưởng tượng càng thêm ăn ý, tựa hồ như không cần thích ứng, thuận lý theo chương ngồi chung một cách hòa hợp.

Lâm Tống Tiện đến trường mỗi ngày, buổi sáng Tống Oanh theo thói quen thường mang bữa sáng cho anh rồi cùng nhau thảo luận bài tập trong lớp, buổi trưa anh sẽ ghé vào tay cô chìm vào giấc ngủ, lúc ra ngoài cũng không quên mang về một cốc trà sữa cho cô. Buổi chiều lúc tan học cũng không vội về nhà, ở lại phòng học làm xong bài tập cùng nhau trở về.

Dần dà, mọi người trong lớp đều không nhịn được trêu đùa.

"Tôi không hâm mộ gì đâu, nhưng thật ghen tị với Lâm Tống Tiện vì có Tống Oanh mà."

"Khỏi phải nói, Tống Oanh đối xử với cậu ấy quá tốt đi. Lần trước tôi còn chứng kiến lúc Lâm Tống Tiện đang ngủ, bọn Trương Phi đùa nghịch nhau phía cuối lớp vô tình làm đổ bàn. Các cậu có biết phản ứng đầu tiên của Tống Oanh là gì không?"

"Là gì?"

"Đặt bút xuống đưa tay bưng kín lỗ tai Lâm Tống Tiện."

"Ghen tị thật, ông đây muốn đoạt Tống Oanh khỏi tay Lâm Tống Tiện."

"Trước tiên cậu xem mình có xứng hay không?"

"Tôi có chỗ nào không xứng? Bọn tôi có tham gia cùng một lớp học tiếng Trung, đều là đại biểu môn toán, tôi cảm thấy tôi với Tống Oanh cực kỳ xứng đôi!" Giang Thịnh đưa lưng về phía cửa hét lớn.

Cậu ta hiện giờ bị Lâm Tống Tiện cướp mất ánh hào quang liền cảm thấy có chút không vui, thừa dịp anh không có ở đây lớn tiếng khoe khoang, ai biết vừa mới dứt lời, sắc mặt mọi người trước mặt liền phức tạp, nhìn chằm chằm phía sau khó nói thành lời.

Trong lòng Giang Thịnh có một dự cảm không lành, sau vài giây cứng đờ, quay đầu lại thật chậm, giọng nói lạnh lùng của Lâm Tống Tiện từ trên cao truyền đến.

"Phải không?"

"Tôi lại cảm thấy cậu không xứng."

Ngoại hình trung bình, chỉ số IQ trung bình, cả người đều trung bình.

Lâm Tống Tiện nhìn cậu ta một cách nghiêm túc từ trên xuống dưới, sự chế nhạo hiện rõ.

Anh khoanh tay đứng ở nơi đó, ánh mắt đảo qua, phảng phất như đang nói "Cậu có điểm nào hơn tôi."

[EDIT/HOÀN] THƯ TỪ XUÂN OANH - GIANG TIỂU LỤCWhere stories live. Discover now