Chương 15: Dùng "bạn gái" cậu chút

3K 199 21
                                    

Thứ tự của mỗi lớp được xác định bằng cách bốc thăm, buổi diễn tập cũng dựa theo thứ tự này, Tưởng Điềm Điềm đã rút được vị trí số ba, cũng khá thuận lợi.

Thay quần áo rồi đi làm tóc.

Người dẫn chương trình bắt đầu gọi tên.

Họ đã tập đi tập lại điệu nhảy này không biết bao nhiêu lần, nhịp điệu của động tác từ lâu đã quen thuộc trong tâm trí, khi âm nhạc vang lên, cơ thể dường như chuyển động theo trí nhớ.

Đây là lần đầu tiên các cô gái biểu diễn từ lúc bắt đầu đến khi kết đều có tiếng vỗ tay, ánh đèn rất sáng, có thể thấy rõ tất cả mọi người dưới khán đài, Tống Oanh tâm trí gần như trống rỗng,

Nhảy xong trở lại hậu trường, Tống Oanh thay quần áo dây kéo phía sau bị kẹt, cô chật vật trong phòng thay đồ một lúc lâu, khi ra ngoài đã có vài nhóm khác thay thế, học sinh các lớp khác chỉnh trang trang phục, giáo viên cũng xen kẽ trong đó. Khung cảnh hỗn loạn náo nhiệt, không có bóng người nào quen biết.

Tống Oanh bước ra ngoài thấy những người lớp ban ba đang tập trung đông đủ, các cô gái đang ngồi phía chỗ Phương Kỳ Dương xôn xao thảo luận về màn trình diễn của họ vừa rồi.

Giữa đám đông, Tưởng Điềm Điềm nhìn lên thấy Tống Oanh, lập tức vẫy tay với cô "Tống Oanh, bên này, ra đây ngồi!"

"A em gái Tống vừa rồi nhảy tốt lắm." Phương Kỳ Dương lập tức đứng dậy nhường ghế, không biết có phải cố ý hay không, vừa vặn cạnh chỗ ngồi của Lâm Tống Tiện, Tống Oanh chần chừ hai giây, rồi ngồi xuống.

"Lời nói này, ý cậu là những người khác nhảy không tốt sao?" Điền Gia Gia lập tức phản bác lại, mọi người xung quanh đồng ý, Phương Kỳ Dương liên tục cầu xin lòng thương xót "Nhảy tốt nhảy tốt, âm nhạc phát ra cái là não của tôi ù đi luôn..."

"Vũ đạo rất đẹp! Quả thực làm mù mắt tôi luôn. Các cậu không nghe thấy tiếng kêu kích động của tôi sao?"

"Không nghe thấy." Các cô gái đồng thanh, Phương Kỳ Dương vỗ trán kêu than.

"Được rồi, rốt cuộc vẫn là tôi sai."

Sau khi trò chuyện vài câu, họ chuyển sang chuyện khác, tiết mục của nhóm Trương Trạch diễn ngay phía sau. Họ thảo luận về việc chuẩn bị cho tiết mục.

Lâm Tống Tiện vẫn đang chơi game không tham gia vào cuộc trò chuyện của họ. Anh chơi một cách chăm chú say mê, nhìn chằm chằm vào màn hình, hoàn toàn không để ý đến chuyện bên ngoài. Điều này lại khơi dậy sự tò mò của những người xung quanh. Trương Yên cùng hai cô gái bên cạnh hỏi "A Tiện, cậu đang chơi gì vậy?"

"Game." Lâm Tống Tiện không ngẩng đầu lên, kiệm lời như vàng đáp lại.

Không ai nói gì.

Vừa vặn ván game kết thúc, Lâm Tống Tiện buông tay xoa xoa cổ, vẻ mặt nhẹ nhõm một chút, anh lười biếng nhìn xung quanh, một vài cô gái thấy thế lớn gan nói đùa "Cậu có thể cho bọn tôi chơi một chút được không?"

Động tác anh dừng lại, sau đó, đôi mắt đen nhánh của anh liếc nhìn bọn họ, đôi môi mỏng mở ra, thốt ra hai từ ngắn gọn "Không cho."

[EDIT/HOÀN] THƯ TỪ XUÂN OANH - GIANG TIỂU LỤCWhere stories live. Discover now