Chương 61: Anh yêu em

2.7K 173 4
                                    

Đây là lần đầu tiên cả hai ở cùng một phòng ngủ.

Hôm qua, Lâm Tống Tiện còn chưa kịp ăn tối đã bị gọi đi, Tống Oanh tự làm quen sắp xếp đồ đạc ở đây.

Chăn ga gối đệm đều do cô mang từ nhà tới, màu sắc đơn giản, chất liệu thoải mái.

Lúc Tống Oanh bị đè xuống giường, đây chính là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô.

Lâm Tống Tiện hỏi câu kia xong, còn chưa kịp trả lời, đôi môi ướt át của anh đã đáp xuống, anh hôn cô, trằn trọc nhẹ nhàng ngậm lấy, đầu gối đột nhiên mềm nhũn ra, cơ thể ngã về phía sau không tự chủ được.

Tống Oanh có chút căng thẳng, Lâm Tống Tiện vùi mặt chôn tại cần cổ cô, mặc dù dùng sức nhẹ nhàng nhưng cảm xúc va chạm lạ lẫm vẫn khiến cô nóng bừng mắt.

Bàn tay đặt trên hông cô càng trở nên không an phận, động tác có tính xâm lược, Tống Oanh vô thức vươn tay chặn lại, nhẹ nhàng thở hổn hển.

"A Tiện, anh uống say."

"Anh không say." Anh khe khẽ cười bên tai cô, vừa trầm thấp vừa có chút câm. Hơi thở nóng hổi phả vào tai cô, khiến Tống Oanh co rúm bả vai lại.

"Muốn hôn em." Anh nói một cách mơ hồ, lại rúc vào môi cô, như một con thú nhỏ nhẹ nhàng liếm láp, đại não Tống Oanh thiếu dưỡng khí, nhịp tim điên cuồng nhảy loạn ầm ầm đánh trống reo hò, như bị thứ gì đó trí mạng đánh trúng, cô lập tức quên cả thở.

Cô không thể cưỡng lại sự thân mật quá mức vào lúc này, vì vậy bất lực rên rỉ gọi "A Tiện..."

Anh lại lần nữa chặn môi cô.

Mọi thứ tiếp theo đều thuận lý theo chương diễn ra, Tống Oanh toàn bộ quá trình từ từ nhắm chặt mắt, tay chân mềm nhũn, cảm thụ tiếp xúc xa lạ sau đó.

Anh thỉnh thoảng ở giữa sẽ ngẫu nhiên dừng lại, có vẻ do không lưu loát, lúc sau, sự căng thẳng của Tống Oanh cũng dịu đi một chút, cô nhẹ nhàng ôm lấy người nằm trên người mình, đặt cằm lên vai anh lẩm bẩm giống như nũng nịu.

"A Tiện, nhẹ một chút..."

"Em đau."

Lâm Tống Tiện lại bị một mảnh hỗn độn như bùng nổ trong đầu, đôi mắt anh đỏ hoe, triền miên bên cô.

"Nhân Nhân, anh yêu em."

Nơi sâu nhất của linh hồn, suy nghĩ khàn giọng hò hét.

Anh hôn lên thuỳ tai cô, lời nói thốt ra theo bản năng.

Anh yêu em.

Trên đời này, em chính là thứ quý giá duy nhất.

Tống Oanh.

Sự thực chứng minh, Lâm Tống Tiện thực sự không say.

Sau khi căn phòng yên tĩnh trở lại, Tống Oanh nằm đó mệt đến mức không nhấc nổi một ngón tay, người bên cạnh giường thì tinh thần rất sảng khoái, Lâm Tống Tiện sau khi tắm xong, mang theo hương thơm tươi mát tiến đến nằm bên cạnh cô, ở trên mặt cô lại hôn một cái.

Tống Oanh lại nghiêng mặt sang hướng khác, nhắm mắt vùi mặt vào gối.

"Nhân Nhân, Nhân Nhân." Anh không biết mệt mỏi liên tục kêu bên tai cô, sau đó lại vén chăn chui vào, đem cả người cô ôm vào trong ngực.

[EDIT/HOÀN] THƯ TỪ XUÂN OANH - GIANG TIỂU LỤCWhere stories live. Discover now