Chương 54

3.4K 110 13
                                    


Tú Anh cùng Nhã Kỳ bước lên trên sân khấu, tiếng vỗ tay phía dưới từ từ vang lên, còn có tiếng xì xào của mọi người.

Một người phụ nữ ăn mặt sang trọng phía dưới nói với người phụ nữ bên cạnh "Ước gì con gái tôi cũng tài giỏi như hai cô gái này bà nhỉ. "

Người bên kia cũng gật đầu "Đúng vậy, tôi cũng muốn con trai tôi được như vậy, hai cô gái này vừa xinh đẹp vừa tài giỏi thật là vừa ý tôi. "

Một người phụ nữ bên cạnh cũng hùa theo "Đúng vậy, đúng vậy, con trai tôi mà lấy được một trong hai cô gái đó cũng thật tốt. "

Những câu nói cùng lời bàn tán không khỏi lot vào tai của hai tiểu thư nhà họ Tân, họ chỉ biết nhìn nhau cười. Sau khi đứng trên sân khấu cùng Đường lão gia cắt bánh kem ánh mắt Tú Anh đảo một vòng quanh thì chợt dừng lại ở phía bên phải nơi gần cửa sổ nhất, thân ảnh quen thuộc chợt lọt vào mắt cô, tuy là người đó xoay lưng với cô nhưng thân ảnh đó có lẽ suốt đời này cô sẽ không quên, người con gái cô yêu thương nhất, người mà cô tìm kiếm cả hai năm qua bây giờ đang ở trước mắt, cô chỉ muốn nhanh chóng cắt xong cái bánh kem to ở trước mắt rồi chạy đến đó.

Nhã Kỳ ở bên cạnh nhìn thấy sự vội vàng của Tú Anh liền hỏi nhỏ chỉ đủ hai người nghe "Chị có chuyện gì. "

"Chị nhìn thấy em ấy. "

Nhã Kỳ nghe được Tú Anh nói vậy hai mắt liền giống như không tin được nhìn Tú Anh "Em ấy...là Lệ Băng sao. "

"Đúng vậy, ở phía dưới đứng gần cửa sổ. " Tú Anh sau khi nói xong thì chiếc bánh kem cũng được cắt xong, thở phào nhẹ nhõm cô liền nhanh chân bước xuống phía dưới, để mặc Đường lão gia ở phía trên ngơ ngác, còn Nhã Kỳ thì không kịp trả lời.

Đợi đến khi Tú Anh xuống đến nơi thì thân ảnh ấy đã biến mất, cô thất vọng và tự nói bản thân mình vì quá nhớ nên sinh ra ảo giác.

"Tú Anh, không cần tìm nữa, Tiểu Hạo đã kéo em ấy đi. " Giọng nói nhỏ nhẹ ôn nhu từ phía sau phát ra.

Tú Anh nghe thấy tiếng nói ở phía sau truyền ra liền xoay người lại, người ở trước mắt cô liền cởi bỏ mặt nạ, người đó bây giờ chính là Phương An, cái người mà hai năm trước cũng vô tình cùng Lệ Băng biến mất, cô ấy xuất hiện ở đây thì có nghĩa... có nghĩa Lệ Băng cũng ở đây sao.

Phương An nhìn thấy Tú Anh có rất nhiều điều cần hỏi cô, cô liền từ từ đi lại gần cửa sổ, hai khuỷu tay để lên cửa sổ, Tú Anh cũng bước theo "Tôi nghĩ em nhỏ hơn tôi nên cứ gọi tôi là chị đi, dù gì Tiểu Băng em ấy cũng gọi tôi là chị gái. "

"Chị, Tiểu Băng em ấy đang ở đâu. " Tú Anh không giấu được sự nôn nóng của mình liền trực tiếp mà hỏi Phương An.

Khóe môi Phương An sau khi nghe xong câu nói của Tú Anh liền cong lên, miệng nhẹ nhàng mở ra "Em không cần nóng vội, sớm muộn đều có thể gặp, trễ một chút cũng không sao. Tôi muốn kể cho em một câu chuyện. " Phương An tuy là có thể hiểu cho Tú Anh nhưng cô cũng không thể dễ dàng để cho Tú Anh gặp lại Lệ Băng.

"Được, chị cứ kể. " Tú Anh gật đầu đồng ý.

Miệng nhỏ của Phương An một lần nữa nhẹ nhàng mở ra đóng vào "Hai năm trước tôi từng chứng kiến một tên ngốc vì người mình yêu mà dầm mưa đến ngất xỉu, hai năm trước tôi từng chứng kiến một tên ngốc vì yêu mà uống rượu đến chẳng biết gì, hai năm trước tôi từng chứng kiến một tên ngốc vì yêu mà bị người khác hãm hại, lợi dụng lúc say rượu mà tông xe tên ngốc đó, còn có ý định đâm chết tên ngốc đó, nhưng may mắn là tên ngốc đó không chết nhưng chỉ một chút nữa là phải đối mặt với cái chết, một chút nữa là phải sống đời sống của thực vật, em thấy tên ngốc đó có phải rất ngốc không. "

[BHTT - Tự Viết] Khi Cảnh Sát YêuWhere stories live. Discover now