Chương 21

1.9K 229 20
                                    

Giờ thứ bảy – phòng khám ngoại khoa tầng ba.

Tôn Chính đọc xong ghi chép, chỉ cảm thấy sợ hãi vì đứa trẻ kia, nhưng hắn vẫn không tìm được thông tin về vết máu trên mặt đất và cánh cửa quỷ dị nọ.

Hắn chán nản nằm nhoài trên bàn. Không biết cuốn sổ ghi chép này muốn truyền đạt ý gì, cũng chẳng có chút manh mối nào.

Chẳng lẽ tôi thật sự ngu hơn Lộ Hà sao?

Hắn bị ý tưởng đột nhiên nảy sinh này dọa sợ.

Lúc này, hắn nghe thấy một tiếng đập cửa rất khẽ. Tôn Chính giật mình một cái, hắn còn chưa kịp hồi thần lại sau tình tiết câu chuyện vừa rồi, hắn hoài nghi tai mình đã nghe lầm.

Tiếng đập cửa lại vang lên.

Là thứ gì? Là người? Hay quỷ?

Tôn Chính nhìn chằm chằm cánh cửa mà suy đoán. Cánh cửa vẫn đóng chặt, bên ngoài là thứ gì đó hắn không biết...

"Lộ, Lộ Hà?" Hắn thử gọi một tiếng.

Dường như có tiếng rên rỉ khe khẽ truyền tới, Tôn Chính hơi lại gần cửa một chút, muốn nghe kỹ hơn.

Không sai, có tiếng rên rỉ khe khẽ, còn có tiếng đập cửa đứt quãng.

Tôn Chính khẩn trương nắm chặt quyền. Là Lộ Hà sao? Anh bị thương?

Không, không phải, sao anh có thể biết mình đang ở đây được?

Đó là ai? Là... là quỷ?

Hắn xoay người, muốn quay về chỗ ngồi, nhưng hắn không thể lờ tiếng rên rỉ và đập cửa kia đi.

Thứ đó đang xin hắn giúp đỡ. Là ai? Là cái gì?

Hắn thử chiếu đèn pin qua khe cửa, ngồi xổm xuống, muốn thử nhìn xem đó là thứ gì.

Nhưng không thấy gì cả.

Tôn Chính đấu tranh nội tâm kịch liệt. Tầng ba của bệnh viện Đồng Hoa thập phần hung hiểm, từ lúc bọn họ vừa đặt chân lên tầng ba, hắn liền không ngừng gặp phải tình cảnh ma quái, quỷ dị, hắn không biết mình còn khả năng để thừa nhận kích thích tiếp theo hay không.

Bệnh viện không còn ai khác, có lẽ vậy. Nhưng nếu... nếu thật sự còn người, bị thương, gặp nạn...

Tựa hồ Tôn Chính đã hạ quyết tâm, đứng lên, bước tới trước cửa, trút bỏ sợ hãi trong lòng.

Chỉ cần mở ra một khe nhỏ là được rồi.

Hắn nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa.

Lộ Hà gãi đầu, nhìn đống tư liệu lộn xộn trên mặt đất và đống tư liệu đã được sắp xếp lại gọn gàng. Anh vẫn không tìm được tệp hồ sơ bị mất.

Manh mối duy nhất, chỉ có hộp giấy trước mặt.

Ánh mắt anh quay lại, nhìn cái hộp giấy này, anh giơ một lên, nhìn xung quanh một lượt, rốt cuộc cũng tìm được một số thứ tự nho nhỏ trên đó.

Cũng may đã giữ cái hộp này lại, như vậy anh có thể căn cứ theo số thứ tự trên hộp để suy ra những đồ vật có số liền kề nó.

[Edit] Chuyện ma quái ở bệnh viện Đồng Hoa - Nam Lang Yếu Giảm PhìWhere stories live. Discover now